Dương Minh ngồi chỉn chu trong căn phòng làm việc sang trọng của riêng mình, mọi thứ dường như diễn ra khá nhanh nhưng nói chung cũng không nằm ngoài dự đoán ban đầu của anh.
Không biết nghĩ đến điều gì, anh chàng xoay xoay tấm bảng chức danh đặt trước bàn làm việc khóe môi anh bất giác cong lên hiện ra một nụ cười mãn nguyện.
Phó Giám Đốc Trịnh Dương Minh.
Trong khoảnh khắc đó, anh chợt nhớ lại cuộc điện thoại giữa anh và Hoàng Đăng vào sáng ngày hôm qua..
(Hồi ức của Dương Minh)
"A lô.. tôi nghe. Mà cậu cũng canh giờ chính xác thật, tôi mới vừa xuống máy bay luôn đấy."
Dương Minh một thân khí chất ngút trời vừa kéo vali vừa mở điện thoại lên đã nhận được cuộc gọi đến từ người anh em nhiều ngày không gặp, anh nhếch miệng cười tiện tay liền bắt máy trả lời.
"Haha.. Cậu không biết sao? Hai chúng ta có thần giao cách cảm đấy." Hoàng Đăng cười ha hả trêu đùa.
"Thần giao cách cảm? Vậy cậu nói xem, cậu không ra sân bay đón tôi mà còn ở đó gọi điện thoại làm gì?"
Nghe giọng nói đầy chán ghét của Dương Minh, Hoàng Đăng có chút chột dạ gượng gạo giải thích:
"Lần này tôi không thể ra đón cậu được. Tôi.. phải đi xa rồi."
"Đi xa? Đi đâu?" Dương Minh hơi nhíu mày tò mò.
Chuyện Hoàng Đăng suốt ngày cưỡi mô tô ngao du khắp nơi anh đã quá quen rồi, chắc lần này cậu ta lại bị cảnh đẹp ở đâu đó thu hút không nhịn được lại trốn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-duong-mim-cuoi/2918337/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.