Đồng hồ đã điểm hơn 5 giờ chiều.
Phó phòng Kim Thư nhìn quanh phòng một lượt, có một vài người đã tan việc về nhà. Lúc này, chị ta bước tới vị trí của An Di vui vẻ mở miệng:
"Ngày đầu đi làm đừng cố quá sức. Về nhà thôi nào."
"Dạ em biết rồi." An Di mỉm cười đáp: "Em ở một mình nên về trễ chút xíu cũng không sao. Em định xem xong tập tài liệu chị đưa cho em rồi mới về. Cũng sắp xong rồi ạ."
Kim Thư hài lòng gật đầu một cái tỏ rõ thái độ của mình.
"Được rồi. Em nên tranh thủ thời gian này một chút, đợi sau khi đi hướng dẫn thực tế là không có nhiều thời gian nghỉ ngơi như bây giờ đâu."
"Dạ."
Đúng là cũng không còn sớm nữa.
Về nhà thôi!
Đoạn, An Di đứng nhanh dậy tiện tay sắp xếp lại bàn làm việc rồi bước ra khỏi phòng.
Không hiểu sao cô lại có cảm giác tâm trạng của mình không được tốt lắm.
Ngày đầu tiên đi làm đã bị một người trực tiếp công khai đối địch.
Tình huống này cô muốn vui cũng không vui nổi.
An Di thở hắt ra một hơi bước từng bước nặng nề đi về phía trạm chờ xe buýt gần đó.
Trong lúc ngồi đợi, cô thuận tay lấy điện thoại ra, mở nhạc và mang tai nghe vào. Thường thì những lúc tâm trạng không tốt, An Di hay nghe nhạc để giải tỏa. Đối với cô, âm nhạc là thứ tốt nhất giúp cô thoải mái hơn, tiếp theo là đi du lịch.
Cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-duong-mim-cuoi/2918322/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.