Bên trong căn nhà có cổng màu xanh.
An Di và Hoàng Đăng đang ngồi đối diện nhau, ở giữa hai người là một chiếc bàn ăn nhỏ nhỏ xinh xinh, trước mặt Hoàng Đăng đặt một ly mì vừa mới nấu xong vẫn còn đậy kín nắp.
Anh chàng nhìn ly mì xong lại nghiêng đầu nhìn cô gái trước mặt trên khóe môi hiện lên một nụ cười châm chọc.
"Đợi hơn hai tiếng đồng hồ cuối cùng chỉ được em nấu cho ly mì như thế này thôi sao?"
"Anh còn muốn gì nữa?" An Di có chút khó chịu nhịn không được hỏi lại: "Anh cũng không nhìn xem bây giờ là mấy giờ? Tôi cho anh vào nhà đã là giới hạn cuối cùng rồi, có lòng tốt nấu cho anh ăn anh còn ở đó chê khen."
Có tin tôi đây tống anh ra khỏi nhà ngay không?
Nhắc đến, An Di lại càng thêm tức trong lòng. Vốn dĩ thấy thời gian cũng không còn sớm cộng thêm cô là thân con gái ở một mình, cô cảm thấy để anh ta vào nhà cũng không tiện cho lắm. Cơ mà, cái tên nào đó lại không biết điều cứ đứng mãi ở đấy không chịu đi, đã vậy còn dùng ánh mắt vô cùng oán trách nhìn cô cứ như thể cô là cường hào ác bác ức hiếp anh ta không bằng.
Bất đắc dĩ An Di đành mời anh ta vào nhà. Thấy anh đói cô lại chạy đi tìm ly mì nấu cho anh ăn. Vậy mà..
Đón lấy ánh mắt tràn đầy lửa giận của cô gái trẻ, Hoàng Đăng không khỏi chột dạ ho nhẹ một tiếng: "Khụ tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-duong-mim-cuoi/2918308/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.