Bãi biển về đêm thật tĩnh lặng!
An Di từ từ thả bộ một mình trên nền cát mát lạnh bằng chân trần, cảm giác trong cô lúc này thật tuyệt. Có lẽ về đêm cũng là lúc tâm tình con người ta trở nên mẫn cảm nhất.
Cô vừa đi vừa đảo mắt thoáng nhìn xung quanh, đâu đó một vài đôi trai gái yêu nhau đang ngồi kề vai tâm tình lãng mạn. Nhìn họ tay trong tay, cùng nhau cười cười nói nói, cùng trao cho nhau những nụ hôn ấm áp, trong lòng An Di không giấu nổi đôi chút ghen tị.
Ha ha với bầu không khí trong lành như thế này, ánh đèn đường mờ ảo, tiếng sóng biển rì rào ấy vậy mà cô lại đi dạo một mình.. Này có phải là mười phần đáng tiếc?
An Di thoáng suy nghĩ vu vơ sau đó lại bật cười trong vô thức.
Hôm nay cô bị sao thế này?
Sao cô lại dễ dàng để chuyện tình cảm chi phối suy nghĩ của mình đến thế? Phải chăng cô cũng muốn yêu đương rồi đúng không?
Nhưng mà.. cô yêu đương với ai đây? Người cô mong nhớ cô vẫn chưa tìm lại được. Mười tám năm rồi anh cũng chưa một lần quay lại gặp cô.
An Di thở dài một hơi trong đó còn kèm theo cả sự tuyệt vọng của một người con gái. Cũng chỉ khi ở một mình trong đêm đen, cô mới dám bộc lộ ra vẻ mặt này của mình.
Không sao!
Anh không đi tìm em vậy thì để em đi tìm anh.
Dù câu trả lời của anh có như thế nào, em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-duong-mim-cuoi/2918297/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.