Đang suy nghĩ linh tinh, chuông điện thoại đặt bên cạnh bất ngờ vang lên báo có tin nhắn gửi đến, An Di vội với tay cầm điện thoại lên nhìn một chút.
Hoàng Đăng: [Tôi đang ở sân bay chờ làm thủ tục. Em ăn tối chưa?]
Là anh ấy.
An Di im lặng suy nghĩ một lúc không nhanh không chậm gửi đi một tin nhắn trả lời.
An Di: [Tôi ăn rồi. Vậy chúc anh lên đường bình an.]
Hoàng Đăng: [Em không có gì muốn nói với tôi sao?]
An Di: [Tôi nghĩ... đó là câu nói thích hợp nhất vào lúc này.]
Nhìn lấy tin nhắn trên màn hình điện thoại, Hoàng Đăng không khỏi rơi vào suy tư. Không hiểu sao lúc này trong lòng anh lại có chút thất vọng.
Anh đang mong muốn điều gì?
Anh mong cô sẽ nói gì đây?
Nói thích anh sao?
Thật hoang đường.
Chuyện này không phải là anh nên chủ động trước hay sao? Dù gì anh cũng là một thằng đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Như đã hạ quyết tâm, Hoàng Đăng nhanh tay soạn thảo một tin nhắn.
[Nếu tôi nói tôi thích em... liệu em có cho tôi cơ hội và chờ tôi quay trở về?]
Cơ mà... nói thẳng ra như thế có khiến cô ấy khó xử?
Nếu mình đi quá lâu bắt cô ấy phải chờ đợi, như vậy cũng không hay cho lắm.
Thôi thì để khi nào trở về mình sẽ đường đường chính chính đứng trước mặt cô ấy, bày tỏ với cô ấy lúc đó cũng không muộn đâu nhỉ.
Đúng! Nên là như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-duong-mim-cuoi/2918293/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.