Mặc dù Lục Chinh chỉ sống ở đây mấy tháng, nhưng những người ở đây đều nảy sinh tình nghĩa sâu nặng với anh. Khi nghe thấy anh và Vân Miểu muốn tổ chức đám cưới ở đây, cả nhà Trác Ương đều vô cùng vui mừng.
Hôn lễ của người Tây Tạng có phần phức tạp hơn, bố mẹ của Vân Miểu và Lục Chinh đều không còn nữa, đã bớt đi được rất nhiều bước.
Lục Chinh, Trác Ương đi chuẩn bị những thứ cần thiết trong hôn lễ.
Trác Mã dẫn Vân Miểu lên phố mua một bộ váy cô dâu màu đỏ, da của Vân Miểu trắng, mặc đồ đỏ lên trông vô cùng lộng lẫy.
Trác Mã cười: “Chẳng trách Nam Gia không nhìn trúng những cô gái kia, Vân Miểu, cô quá xinh đẹp rồi. Nam Gia đã trông thấy mặt trời, nên vì sao và mặt trăng đều không lọt vào mắt nữa.”
Vân Miểu mỉm cười qua gương với Trác Mã.
Tóc của Vân Miểu quá ngắn, không thể chải được nhiều kiểu tóc, Trác Mã lấy dây thun màu đỏ bện tóc cô thành bím nhỏ, phía trước đeo trang sức bằng bạc, đã trông giống cô dâu rồi.
Vân Miểu: “Tôi thấy mọi người đều coi Nam Gia là người thân, khoảng thời gian này cảm ơn mọi người đã chăm sóc cho anh ấy.”
Trác Mã: “Nam Gia cũng giúp chúng tôi rất nhiều, anh ấy hiểu tiếng Hán, người đặt hàng với chúng tôi đều là người ngoài tỉnh, có nhiều khi chúng tôi nói chuyện bọn họ nghe không hiểu, đều là Nam Gia đàm phán giúp chúng tôi.”
Bỗng nhiên Vân Miểu nghĩ đến chuyện khác, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3553875/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.