Phòng khám này là chị của Trác Ương mở ra, một nửa để sinh hoạt, một nửa để chữa bệnh. Trác Ương vào cửa thì đi sang bên cạnh tìm chị gái.
Gió tuyết đều bị chặn đứng ở bên ngoài, trong phòng yên tĩnh.
Nam Gia ôm Vân Miểu vào, đặt lên giường bệnh.
Chỉ là từ lúc vào cửa đến giờ, tầm mắt của anh luôn dừng trên khuôn mặt của Vân Miểu. Cô gái rất trắng, tóc con bên tai dính tuyết, ướt đẫm một mảng, anh vén mái tóc ướt kia ra khỏi khuôn mặt cho cô.
Rất kỳ lạ, trái tim anh như bị ai nhét bông gòn vào vậy.
Trác Mã nhanh chóng đi vào.
Nam Gia lùi lại một bước, để cô ấy kiểm tra cho Vân Miểu.
Áo mà Nam Gia khoác lên người Vân Miểu bị lấy ra, bờ vai mảnh khảnh trắng trẻo như ngọc của cô gái lộ ra, trên vai trái có một vết sẹo màu đỏ, nhìn thấy mà hoảng.
Trác Mã: “Cô gái này làm công việc gì vậy, sao trên người còn có vết thương do súng gây ra?”
Nam Gia nghe vậy, lông mày chau lại, tim anh bỗng cảm thấy nhói đau.
Sau khi Trác Mã kiểm tra xong thì đưa ra kết luận: “Thân nhiệt hạ thôi, không quá nghiêm trọng, chú ý giữ ấm, lát nữa cô ấy sẽ tỉnh lại. Gió tuyết bên ngoài quá lớn, hôm nay mấy đứa ở lại chỗ chị đi.”
Trác Ương gật đầu.
Trác Mã kiểm tra tay của Vân Miểu, cô ấy phát hiện lòng bàn tay của Vân Miểu có cầm một thứ gì đó. Cô ấy muốn lấy ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3546218/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.