Vân Miểu nhìn camera trong một tuần gần nhất với tốc độ nhanh, không hề phát hiện chứng cứ gì mới.
Lục Chinh đóng máy tính lại, giục cô đi ngủ.
Vân Miểu không tình nguyện cho lắm, cô bĩu môi: “Còn sớm mà, em muốn điều tra cái khác.” Chủ yếu là tính tò mò của cô đã trỗi dậy, không tìm được đáp án thì vô cùng khó chịu.
Lục Chinh: “Miểu Miểu, qua mười hai giờ đêm mới ngủ không tốt cho sức khỏe.”
Vân Miểu không nhịn được mà bóc phốt: “Lục Chinh, sao anh giống giáo viên chủ nhiệm thời cấp ba của em thế?”
Lông mày Lục Chinh cử động: “Anh nhớ giáo viên chủ nhiệm của em đã bốn mươi mấy tuổi rồi thì phải? Bị hói đầu.”
Vân Miểu: “Ừ, bây giờ chắc đã năm mươi tuổi rồi, lần trước họp lớp ông ấy cũng đến, đã đổi kiểu tóc, ánh đèn chiếu xuống, trông sáng như trứng gà luộc đã bóc vỏ vậy.”
Lục Chinh càng nghe càng thấy không bình thường: “Cho nên? Anh giống ông ấy chỗ nào?”
Vân Miểu cười: “Giọng điệu nói chuyện giống.”
Lục Chinh khịt mũi, biểu đạt sự bất mãn của bản thân: “Miểu Miểu, em tự đi ngủ hay anh ôm em vào phòng?”
Vân Miểu cố ý chọc anh: “Vậy anh ôm đi, em lại không sợ.”
Cô vừa nói dứt lời, Lục Chinh đã khom người xuống, ôm cô lên.
Lục Chinh quá cao, Vân Miểu vừa duỗi tay ra, ngón tay đã chạm vào trần nhà bên trên, chỉ hơi cử động một chút, dép lê “móc” trên chân rơi bịch xuống đất.
“Lục Chinh, dép em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3532166/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.