Sau khi xe lái vào cục cảnh sát, Lục Chinh bước xuống xe, lấy ô đi sang một bên khác đón Vân Miểu. Nước mưa làm ướt bậc thang nên hơi trơn, Lục Chinh dắt tay cô vào đến tận cửa.
Nước mưa rơi xuống từ trên mái hiên, đập xuống mặt đất bằng nhựa rồi bắn tung tóe thành một lớp sương nước mỏng manh.
Tầm mắt của Lục Chinh nhìn lướt qua lớp sương trắng kia, hờ hững nói: “Trước kia anh không thích trời mưa, bỗng nhiên dạo này anh lại cảm thấy mưa rơi cũng rất tốt.”
Vân Miểu: “Tại sao?”
Lục Chinh: “Bởi vì dạo này mỗi lần trời đổ mưa, anh đều đi chung với em.”
Vân Miểu: “Mùa xuân và mùa hè mưa nhiều, đó chẳng qua là trùng hợp mà thôi.”
Trùng hợp nhiều sẽ khiến người ta nảy sinh một ảo giác như được định sẵn.
Trước kia cô cũng trải nghiệm qua vô số lần cảm giác đó.
Khi ấy, cô còn ở nhà bà nội, thời gian Lục Chinh đến thăm cô không cố định, giống hệt như mưa gió đến bất chợt vậy.
Mùa xuân năm cô mười bốn tuổi, chiều cao của cô dần tăng lên một mét sáu, báo hiệu cho tuổi dậy thì đã tới.
Hồi cô học cấp hai cũng có tiết sinh lý, giáo viên sức khỏe dùng những câu nói vô cùng bình thường dễ hiểu để giải thích sự khác biệt của phát triển sinh lý giữa nam và nữ.
Nhưng giữa lý thuyết và thực hành luôn có một ranh giới rất lớn.
Thông thường công việc thực hành đều do mẹ của mỗi người đích thân chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3515649/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.