Sau khi rời khỏi cục cảnh sát thành phố, Lục Chinh lập tức lái xe đến tòa nhà ngang của Hàn Vi Quang.
Tuổi đời của tòa nhà này đã lâu, không có nhiều người ở, trùng hợp là hiện giờ lại đang trong giờ nghỉ trưa nên cả tòa nhà chìm vào sự yên tĩnh đến kỳ lạ.
Hai người bước nhanh đến trước cửa, Vân Miểu thấy bông hoa Thược Dược trên kệ vẫn nở rất tươi, mới khẽ thở phào một hơi.
Chắc hung thủ chưa phát hiện.
Lục Chinh ngồi xổm xuống, cẩn thận lấy mẫu đất trong chậu hoa, rồi mở vòi nước bên cạnh để rửa sạch tay: “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Vân Miểu chau mày: “Không mang đi kiểm tra trước à?”
Lục Chinh búng trán cô, bởi vì anh mới rửa tay nên rất lạnh: “Em định đổi ngành làm cảnh sát hình sự thật đấy à?”
Vân Miểu mím môi: “Em muốn biết đáp án sớm một chút.”
Lục Chinh vỗ nhẹ lên vai cô: “Sẽ biết thôi, đừng vội.”
Vân Miểu thở dài: “Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên em cảm thấy mình cách người kia gần đến vậy.”
Lục Chinh: “Có sợ không?”
Vân Miểu lắc đầu: “Không nói rõ được. Lúc em nín thở rửa mặt thường có cảm giác đó, ông ta giống như ở trong nước vậy, nhưng mở mắt ra thì không thấy nữa.”
Lục Chinh ôm cô vào lòng.
Mắt Vân Miểu dán chặt vào lồng ngực anh, giọng nói của cô hơi nhỏ: “Em nghĩ rất nhiều lần, nếu như bắt được ông ta, em sẽ làm thế nào, có lẽ em sẽ giết chết ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3514945/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.