🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Chinh cầm lấy ngón tay cô, đặt lên môi hôn một cái: “Được, ngày ngày đều gặp mặt.”

Hơi thở nóng rực phả lên mu bàn tay cô hơi ngứa ngáy, Vân Miểu rút ngón tay về, ngồi dậy, ngang với tầm mắt của anh.

“Lục Chinh, em đâu có nói mỗi ngày đều gặp anh.”

Trong bóng tối, đôi mắt cô gái lấp lánh, hệt như mặt hồ dưới ánh trăng.

Giọng nói của Lục Chinh trầm thấp: “Ừ, là anh gặp em mỗi ngày.”

Bỗng nhiên Vân Miểu duỗi ngón tay chạm vào giữa lông mày của anh: “Nhớ em?”

“Phải.”

Lục Chinh cũng không trốn tránh, mặc cho ngón tay của cô gái phác họa dáng lông mày, sống mũi của anh, sau đó dừng lại trên môi anh.

Ngón tay của cô có mùi cây dành dành ngọt ngào, thoang thoảng.

Lục Chinh nuốt nước bọt, giống như đang kiềm chế cảm xúc vi diệu nào đó.

Vân Miểu cười: “Lục Chinh, anh đang căng thẳng.”

“Ừ.”

“Tại sao?”

Lục Chinh không lên tiếng, ngón tay móc lấy cằm của cô, nhẹ nhàng lướt qua cánh môi cô. Một lúc sau, anh cúi đầu, gần như chạm vào cánh mũi của cô.

Bóng đêm phóng đại các giác quan, lần này đổi thành Vân Miểu là người căng thẳng.

“Bởi vì anh muốn hôn em.” Anh nói.

“...” Vân Miểu không kịp tránh né, sau đầu đã bị Lục Chinh giữ lại, cái hôn vụn vặt rơi vào giữa hàng lông mày, má, sau đó dừng lại trên môi cô.

Hàng lông mi dài của Vân Miểu hơi động đậy, lướt nhẹ qua làn da của anh, hơi ngứa, khiến nụ hôn này của anh trở nên sâu hơn. Cánh môi của cô bị anh nhẹ nhàng ngậm lấy, đầu lưỡi quấn nhẹ, cô cũng không kìm được mà ôm lấy cổ anh, đáp trả lại…

Không khí dần dần trở nên mỏng manh, ngón tay của anh nóng đến đáng kinh ngạc.

Cuối cùng Lục Chinh đã chịu buông cô ra, ôm cô vào trong lòng.

Anh đang thở dốc trên đỉnh đầu cô, nhịp tim đập như tiếng trống gõ vang lên trong màng nhĩ của cô, đầu óc choáng váng như ngồi rất lâu trên thuyền vào mùa hè, hốc mắt cũng nóng bừng.

“Lục Chinh…” Giọng nói của cô gái mềm mại mà nhỏ nhẹ.

“Anh xin lỗi, không kìm được.” Giọng nói của anh nghe có vẻ hơi khàn, nhưng thu hút đến lạ thường.

Tim của Vân Miểu đập thình thịch.

Rất nhanh, anh đã đứng dậy, bước ra ngoài.

Căn phòng trở lại dáng vẻ yên tĩnh, Vân Miểu nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc mộng dài mà ngọt ngào.

Người máy Vân Chinh cài đặt báo thức vào bảy giờ sáng.

Vân Miểu chỉ ngủ được hai ba tiếng, nhóc con đã vào phòng kéo rèm cửa sổ ra.

Vân Miểu cuộn mình trong chăn, dùng cánh tay che mắt, không thức dậy.

Người máy nghiêm túc nói: “Chủ nhân, thời gian quý giá nhất của một ngày là vào buổi sáng, tự giác mới có thể đạt được tự do.”

Vân Miểu chôn mình trong chăn, giọng nói lười biếng: “Vân Chinh, em nói chuyện như thế này giống như Lục Chinh vậy…”

“Giống ai?” Một giọng đàn ông quen thuộc truyền đến từ ngoài cửa.

Vân Miểu nghe vậy, lập tức vén chăn ra, ngồi dậy.

Lục Chinh đứng ở cửa, cười như không cười nhìn cô. Anh đã đánh răng rửa mặt xong, cổ áo và cúc áo được cài cẩn thận, chỉnh tề, cả người tỏa ra hương vị cấm dục.

Bỗng nhiên Vân Miểu nghĩ đến nụ hôn do anh khởi đầu tối qua, tai cô bỗng chốc đỏ lên: “Sao anh còn ở đây?”

Lục Chinh: “Chạy đi chạy lại quá phiền phức, cho nên anh ngủ tạm ở sofa nhà em một đêm.”

Vân Miểu: “Ồ… Không sao.” Cô cũng không nhỏ mọn đến mức đó.

Lục Chinh khẽ cười, hệt như gió xuân thổi rơi một phiến lá liễu: “Miểu Miểu, vừa nãy em nói Vân Chinh giống anh?”

Vân Miểu: “Anh nghe nhầm rồi.”

Lục Chinh khom lưng, móc ngón tay với người máy.

Nhóc con lập tức di chuyển “ù ù” tới trước cửa, nó rất thích Lục Chinh, nó lắc lư cái đầu hệt như một cô bạn nhỏ.

Lục Chinh sờ đỉnh đầu nó, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Nhóc con, bố có chút chuyện tìm chủ nhân của con, bây giờ con có thể ra ngoài một lúc không?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Máy cảm ứng trên đầu Vân Chinh sáng lên: “Chú muốn nói chuyện yêu đương với chủ nhân, cho nên muốn đuổi con đi?”

“Ừ.” Lục Chinh nhướng mày, hào phòng thừa nhận: “Con hiểu cũng nhiều đấy chứ?”

Vân Chinh: “Tối qua con kiểm tra được nhiệt độ cơ thể của chú và chủ nhân đều cao, hai người hôn rồi?”

Vân Miểu: “Không có! Chị cắn anh ấy.”

Lục Chinh mỉm cười.

“Ồ.” Người máy nhanh chóng đi ra ngoài, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Lục Chinh cho một tay vào túi, đi tới.

Dưới trạng thái tỉnh táo, cảm giác nhìn thấy anh đứng bên giường và cảm giác mơ màng trước kia là hoàn toàn khác biệt. Trái tim Vân Miểu đập thình thịch, hơi nóng bắt đầu truyền từ sống lưng lên, lan khắp mặt và con ngươi.

Dáng vẻ xấu hổ của cô gái như một đóa hoa đào nở chầm chậm, tim Lục Chinh bỗng lướt qua một tia dịu dàng.

Lục Chinh: “Miểu Miểu, Vân Chinh không hề phủ nhận việc anh là bố của nó.”

Vân Miểu: “Người máy ngốc quá rồi.”

Lục Chinh: “Anh nghĩ bị lỗi bug rồi, lần trước nó cũng không phủ nhận.”

Mặt Vân Miểu đã trở thành áng mây hồng: “Chắc vậy.”

Căn bản không phải bug gì cả, là chương trình trung tâm của Vân Chinh cài đặt như vậy!

Nhưng cô không tiện nói ra.

Chuyện này quá xấu hổ!

Lục Chinh duỗi tay kéo rèm cửa sổ lại, ánh sáng chói mắt bị che đi, trong phòng chỉ còn lại một chút ánh sáng yếu ớt, cô chỉ có thể nhìn thấy một tia sáng đung đưa trên ống quần của anh.

Vân Miểu trở nên căng thẳng hơn.

“Lục Chinh…”

“Hả?”

“Anh vẫn nên kéo rèm cửa ra đi.” Cảm giác này rất mờ ám.

Lục Chinh sờ đầu cô: “Vẫn còn sớm, em ngủ thêm chút nữa đi, cho anh chút thời gian nấu bữa sáng.”

Vân Miểu ngẩn người: “Lục Chinh, anh đang cổ vũ em ngủ nướng hả?”

Lục Chinh: “Ừ.”

Vân Miểu: “Trước kia anh không có như vậy…”

Lục Chinh: “Trước đây khác.”

Khác chỗ nào?

Ồ, có thể là do bọn họ đã hôn rồi.

Người nào đó phát chút phúc lợi.

Lục Chinh đi ra ngoài, đóng cửa lại. Cơn buồn ngủ của Vân Miểu đã hoàn toàn biến mất, âm thanh máy hút mùi vang lên, trong nhà có thêm một người, cảm giác vô cùng rõ ràng.

Cô rời giường, thay bộ quần áo, ra ngoài đánh răng rửa mặt. Tiếng máy hút mùi cũng dừng lại vào khoảnh khắc đấy, Lục Chinh bưng đĩa trứng đã chiên xong đi ra.

Vân Miểu ngỡ như thời gian trôi ngược.

Đến lúc ăn sáng, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.

Vân Miểu lướt điện thoại một lúc, cô nhanh chóng tìm được tin tức của Lệ Yên trong bảng hot search.

Vào sáu giờ mười phút sáng, cô ấy có đăng một động thái trên Weibo.

Không có caption, chỉ có một tấm ảnh.

Biển lớn bị sương mù sớm mai giăng kín, một mảnh u ám, chết chóc.

Số lượng bình luận và chia sẻ đã hơn trăm nghìn lượt…

Các bình luận vô cùng kỳ lạ, đều nói phía cảnh sát không làm được việc.

Vân Miểu đưa điện thoại cho Lục Chinh xem: “Lệ Yên vẫn chưa chết.”

Lục Chinh: “Ừ.”

Vân Miểu cắn miếng trứng gà, không vui nói: “Quả thực cô ấy như đang chơi trò mèo bắt chuột với chúng ta vậy.”

Lúc này, điện thoại của Lục Chinh vang lên, anh nhận điện thoại, tiện tay mở loa: “Cục trưởng Ngô.”

“Lục Chinh à, phải nhanh chóng tìm được Lệ Yên, cứ tiếp tục thế này, công việc khác trong cục không thể nào triển khai được.”

“Cháu sẽ cố hết sức ạ.”

“Tên nhóc này, có phải hôm qua cháu đắc tội với ai rồi không?” Ngô Viễn Ba hỏi.

“Không có ạ.”

Ngô Viễn Ba: “Vậy sao trong cục lại nhận được mấy chục tờ đơn tố cáo cháu? Nói cháu chỉ lo yêu đương, không chịu phá án…”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lục Chinh cắt ngang lời ông ta: “Cháu yêu đương không ảnh hưởng đến việc phá án.”

Ngô Viễn Ba cười: “Cũng phải, tên nhóc nhà cháu vẫn luôn công tư phân minh.”

Sau khi anh cúp điện thoại, Vân Miểu nhướng mày nói: “Em dám cược, người viết đơn tố cáo anh chắc chắn là tên Hoắc Diệp kia sắp xếp, con người này quá ghi thù rồi.”

Giọng điệu Lục Chinh bình thản: “Không cần quan tâm đến anh ta.”

Vân Miểu: “Ừ.”

Qua một lúc, Lục Chinh lại nói: “Nếu anh ta có gọi điện cho em, nhớ block.”

Lông mày Vân Miểu cử động một chút: “Nhưng Lệ Yên vẫn chưa tìm được.”

Lục Chinh: “Nghĩ cách khác để tìm cô ấy.”

“Ồ.” Vân Miểu lại mở điện thoại, nhìn kỹ tấm ảnh mà Lệ Yên đăng kia.

Nước biển màu xanh da trời, bãi cát màu vàng kim, đây là tiêu chuẩn mà bất cứ bãi biển nào cũng có. Không đúng, tuy rằng mặt biển có sương mù, nhưng trong làn sương mù mịt kia, vẫn có thể nhìn thấy đỉnh ngọn hải đăng màu đỏ.

Vân Miểu bỏ đũa xuống, lập tức kết nối với máy tính.

Sau khi loại bỏ sương mù, để tấm ảnh trở nên rõ nét hơn, hình ảnh ngọn hải đăng màu đỏ kia cũng xuất hiện. Cô kéo tấm ảnh đã qua xử lý vào hệ thống Vân Chinh.

Rất nhanh đã tìm được địa điểm kia.

“Lục Chinh, Lệ Yên còn đang ở thành phố N.”

Hai người lập tức đi xuống lầu, lái xe thẳng một đường về phía đông, tới bên bờ biển.

Thời gian vẫn còn sớm, các du khách chưa xuất phát, bờ biển chỉ có một số ngư dân ra biển, chim biển bay lên bay xuống, vô cùng yên tĩnh.

Lục Chinh so sánh với tấm ảnh, rất nhanh đã xác định được vị trí chụp ảnh.

Anh bước nhanh về phía trước, Vân Miểu giẫm vào bãi cát mềm mịn, đi theo anh: “Tìm thấy rồi?”

Lục Chinh: “Ừ.”

Gió biển thổi hơi lớn, nhiệt độ không khí cũng thấp hơn ở nhà rất nhiều, lúc ra ngoài Vân Miểu không mang áo khoác, lúc này bị gió thổi qua thì rụt cổ lại, hắt xì một cái.

Lục Chinh nhìn cô: “Lạnh hả?”

Vân Miểu khịt mũi: “Vẫn chịu được.”

Lục Chinh đã cởi áo khoác xuống, khoác lên người cô.

Vài phút sau, hai người phát hiện một đôi giày cao gót của phụ nữ và một chiếc khăn choàng bằng lụa rơi trên đất. Khi đi tiếp về phía biển lớn sóng vỗ cuồn cuộn đằng trước, một hàng dấu chân dài lan đến tận trong nước.

Vân Miểu: “Cô ấy nhảy xuống biển rồi?”

Lục Chinh lập tức liên hệ người đại diện của Lệ Yên đến hiện trường.

Trải qua nhận diện, giày và khăn choàng đều là của Lệ Yên.

Lý Uy nhìn biển lớn sóng vỗ cuồn cuộn: “Cô gái Lệ Yên này, sao lại nghĩ quẩn thế chứ.”

Cục cứu hộ cũng nhanh chóng cho thuyền tới, bọn họ tìm kiếm khu vực gần biển suốt một buổi sáng, nhưng không hề phát hiện chút dấu vết nào của Lệ Yên cả.

“Có thể đã bị dòng nước cuốn đi rồi, cũng có thể là bị sinh vật biển ăn mất.” Một thuyền viên của cục cứu hộ nói.

Không lâu sau, đám phóng viên đứng đầy khắp bãi biển, đèn flash chụp liên tục những món đồ Lệ Yên để lại.

Lý Uy mặt đầy đau khổ nhìn vào ống kính: “Giờ tôi phải ăn nói với bố mẹ cô ấy thế nào đây, sao lại nghĩ quẩn như thế, yêu đương thôi mà, việc gì phải coi là thật cơ chứ, cô gái này…”

Vân Miểu nhìn sóng biển cuồn cuộn, vẻ mặt hơi nặng nề.

Lục Chinh xoa đầu cô.

Vân Miểu hơi nghiêng mắt, nhìn vào trong mắt anh: “Cô ấy chết rồi sao?”

Lục Chinh không lên tiếng, tầm mắt của anh cũng rơi vào mặt biển phía xa xăm.

Vân Miểu thở dài: “Em vẫn không hiểu lắm. Khi cô ấy đăng bài kia trên Weibo, chắc chắn là mở nguồn điện thoại, vậy tin nhắn Hoắc Diệp gửi cho cô ấy, nhất định cô ấy cũng nhìn thấy rồi. Dọa anh ta một chút chẳng phải được rồi sao, tại sao lại chết thật chứ?”

Lục Chinh: “Ừ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.