Quý Mộng nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi: “Tôi nghe không hiểu cô đang nói gì?”
Trong lúc nói chuyện, cô ta tiện tay đóng cửa, Lục Chinh giơ bốn ngón tay chặn cô ta trước khi cửa sắt đóng lại.
Quý Mộng: “Anh làm gì?”
Lục Chinh nói ngắn gọn: “Điều tra án.”
Sức của Quý Mộng căn bản không thể chống lại Lục Chinh, cửa sắt lại bị mở ta.
Lục Chinh không nói nhiều lời với cô ta, sải bước đi vào, bốt da phát ra âm thanh khe khẽ, bụi dưới chân bay lên rồi lại rơi xuống.
Quý Mộng lập tức đuổi theo, cản anh lại: “Anh có lệnh khám xét không? Nếu không có, chính là xâm nhập vào nhà bất hợp pháp.”
Lông mi Lục Chinh hơi nhíu lại, liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Ồ, cô hiểu pháp luật à?”
Anh đưa ra câu hỏi, nhưng lại dùng giọng điệu trần thuật.
Đôi mắt đen như mực kia mang đến cho người ta cảm giác bị áp bức đến nghẹt thở.
Quý Mộng ngửa mặt lặp lại lần nữa: “Lệnh khám xét.”
Lục Chinh đút một tay vào túi, dừng bước chân: “Ở một số tình huống đặc biệt, không cần lệnh khám xét cũng có thể tiến hành, chẳng hạn như nguy hại đến người khác hoặc an toàn công cộng, cất giữ vật phẩm có độc tính mạnh…”
Khi nói đến đây, anh dừng lại: “Không hay là, cô chiếm cả hai rồi.”
Quý Mộng siết chặt tay thành nắm đấm: “Anh không có chứng cứ.”
Lục Chinh đã đi vòng qua cô ta, tiến vào trong.
Vân Miểu đi theo phía sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3512502/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.