Lục Chinh gõ cửa phòng vài cái.
Ngô Ngôn ngẩng đầu, trông thấy Lục Chinh và Vân Miểu đứng trước cửa, cậu ta vội vàng đứng dậy, đi ra ngoài.
Hồ Thủy Thanh nhìn ra ngoài: “A Ngôn, bên ngoài là bạn con à? Sao không mời họ vào đây ngồi?”
Lục Chinh gật đầu với bà ấy: “Làm phiền rồi.”
Ngô Ngôn đi tới trước cửa phòng bệnh: “Có thể nói bên ngoài không?”
Lục Chinh gật đầu.
Sau khi ra ngoài, Ngô Ngôn quay người đóng cửa lại, rồi đi thẳng đến cuối đường: “Cảnh sát, sao hai người lại tìm đến đây, mẹ tôi phải nghỉ ngơi, không tiện phối hợp điều tra với mấy người.”
Lục Chinh: “Sớm muộn gì bà ấy cũng biết.”
Ngô Ngôn siết chặt nắm đấm trong vô thức.
Lục Chinh: “Phẫu thuật của mẹ cậu cần tốn bao nhiêu tiền?”
Ngô Ngôn: “Sáu bảy chục nghìn.”
Lục Chinh: “Tiền ở đâu ra?”
Ngô Ngôn lặng lẽ lảng tránh ánh mắt của anh, rồi nói: “Vốn dĩ trong nhà có tích góp được một ít tiền, rồi mượn người thân bạn bè một chút nữa.”
Lục Chinh: “Bạn gái biết không?”
“...” Ngô Ngôn siết chặt nắm đấm, nhưng rất nhanh đã buông ra.
Lục Chinh tiếp tục hỏi: “Bạn gái là người ở đâu.”
Ngô Ngôn: “Người thành phố N.”
Lục Chinh: “Nhà ở thành phố N không rẻ, hơn nữa yêu cầu của bố vợ cũng nhiều hơn.”
Ngô Ngôn không thích người ta nói những chủ đề này với mình, cậu ta hít một hơi rồi nói: “Năm sau tôi tốt nghiệp rồi, có thể tự kiếm tiền được.”
Lục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3505736/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.