Sau khi gót chân chạm đất, vải oxford ở sau người bay trở về.
Trên con đường phía xa, có xe hơi chạy nhanh qua, màn đêm vô cùng yên tĩnh.
Vân Miểu cúi xuống thắt dây giày ở đó, gót giày màu đen và một phần đôi chân trắng trẻo thon nhỏ lộ ra bên trong giày, có phần chói mắt.
Lục Chinh quay mặt đi, châm điếu thuốc.
Vân Miểu nhanh chóng đứng dậy, Lục Chinh vẫn không kìm được mà nhìn chân của cô.
Vân Miểu không hề phát hiện: “Bây giờ phải làm sao? Điện thoại vẫn còn bên trong.”
Lục Chinh nhả khói thuốc, di chuyển tầm mắt về tòa nhà đen thui sau người: “Tìm chỗ gọi điện thoại, gọi người đến đưa chìa khóa.”
Vân Miểu gật đầu, một lúc sau lại hỏi: “Hôm nay người nhốt chúng ta và hung thủ có liên quan không? Thư viện lưu trữ hồ sơ chắc đều có camera, chúng ta điều tra sẽ biết ngay người đó là ai. Người đó làm như vậy cũng kỳ lạ quá rồi…”
Con ngươi Lục Chinh u ám, không trả lời câu nói này của cô, mà nắm lấy cổ tay cô: “Đi, ăn cơm trước đã.”
Vân Miểu lại thở dài: “Không có điện thoại, sao thanh toán?”
Lục Chinh lục trong túi áo jacket ra vài tờ tiền màu hồng: “Dùng tiền mặt.”
Vân Miểu nhướng mày, xã hội hiện đại, sau khi trải nghiệm sự tiện lợi của ví tiền điện tử, rất ít người mang tiền mặt ra ngoài.
Lục Chinh cười: “Em xem, vào lúc thế này em sẽ phát hiện điểm tốt của người lớn tuổi rồi chứ. Người trẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3503427/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.