Sáu giờ rưỡi sáng, trên đường còn rất yên tĩnh. 
Ánh sáng ban mai bị rèm cửa sổ che đi phân nửa, ánh sáng trong phòng u ám, cô gái đeo bịt mắt màu đen, đang còn ngái ngủ, trên làn da trắng trẻo phiếm ánh sáng màu xanh đậm, đôi môi đỏ thắm. 
Điện thoại dưới gối đột ngột vang lên, Vân Miểu trở mình, bịt mắt cũng không lấy xuống, lục tìm nhấn nút nghe máy. 
Lục Chinh gọi video cho cô, ống kính lướt qua quay được xương quai xanh xinh đẹp của cô, sau đó dừng lại dưới chiếc cằm trắng trẻo. 
Con ngươi Lục Chinh u ám: “Hôm nay có thể đi gặp Từ Vệ Chung rồi.” 
“Được…” Cô gái vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói có phần mềm mại. 
“Chỗ đó hơi xa, anh đến đón em, lát nữa là tới rồi.” 
“Cũng được.” Điện thoại trượt xuống dưới, ống kính quay đến vành tai hồng hào mềm mại của cô. 
Trong giọng nói của Lục Chinh thoảng chút vui vẻ: “Còn chưa dậy à?” 
Cùng lúc này, một giọng nữ điện tử vang lên- Đã tới lầu chín. 
Vân Miểu bỗng bừng tỉnh: “Anh đã tới trước cửa nhà em rồi?” 
Lục Chinh mỉm cười: “Ừ.” 
Cô ngồi dậy, kéo bịt mắt ra, tóc con rơi xuống, khuôn mặt xinh đẹp bị ánh mặt trời chiếu vào trở nên phát sáng: “Lục Chinh, sao anh lại mở video?” 
Vân Miểu nôn nóng thật rồi, gọi thẳng họ tên anh. 
Lục Chinh cụp mắt nhìn đồng hồ: “Không vội, thời gian dư dả, đủ để em đánh răng rửa mặt, thay quần áo.” 
Vân Miểu: “...!!!” 
Lục Chinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3500001/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.