Mười hai giờ trưa.
Xe lái vào bệnh viện Hải Bình rồi dừng lại.
Ở nơi công cộng, không chấp hành nhiệm vụ mà mặc đồng phục đi vào thì không thích hợp. Lục Chinh đã cởi đồng phục cảnh sát ra trước khi xuống xe, đổi sang áo khoác mà trước đó Vân Miểu trả lại cho mình.
Anh có thói quen vận động quanh năm, thân hình gìn giữ rất tốt, vai rộng eo hẹp, áo sơ mi bên trong chỉnh tề đóng đến cúc áo trên cùng, da thịt che chắn kỹ càng, nhưng có thể nhìn thấy rõ đường cơ bắp.
Đồng phục quyến rũ, cấm kỵ, kiềm chế, gợi cảm, hoóc-môn…
Khoảnh khắc đó, những từ ngữ hình dung lướt qua trong đầu Vân Miểu đều hơi tình dục.
Thực ra, thứ còn kích thích hơn cả cái này, cô cũng xem qua rồi…
Thời cấp ba, có một lần Lục Chinh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, hai ba tháng không ở nhà.
Hôm đó Vân Miểu không được thoải mái, không tới tiết tự học buổi tối mà về nhà sớm. Lúc cô mở cửa ra thì nhìn thấy giày của Lục Chinh ở trước cửa.
Quá lâu không gặp mặt, cô nhớ anh.
Đèn trong nhà mở hết, nhà bếp, phòng khách, ban công đều không thấy người đâu.
Vân Miểu đi đến cửa phòng ngủ của anh, gõ cửa, nhưng không có người hồi âm.
Cửa phòng mở ra, Lục Chinh không ở đó, trên giường vương vãi một đống quần áo, áo khoác, quần dài, tất, còn cả quần ngắn mà anh cởi ra…
Trong phòng ngủ có một phòng tắm, anh đang tắm.
Tiếng nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-den-lua-chay-lan-dong-co/3499999/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.