Edit: Anh
_____________
Trong khoảnh khắc,Cao Phỉ dường như đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Hóa ra Thang Thục Tiệp và người đàn ông đó quen biết nhau. Người đàn ông bắt cô trả nợ, Thang Thục Tiệp như "vị cứu tinh" từ trên trời rơi xuống, hai người liên kết với nhau như một tấm lưới vô hình, bức cô đến đường cùng, sau đó chờ cô sa lưới.
Sau đó Hướng Nguyên giử tiếp tin nhắn WeChat:
[Tôi đã từ chức mấy ngày nay. Bức ảnh này tình cờ tìm thấy trong máy tính cũ của Thang Thục Tiệp]
[Cô biết người đàn ông trong bức ảnh này đúng không? ]
Cao Phỉ không biết làm thế nào để bày tỏ lòng biết ơn và cảm động của mình. Nếu không có bức ảnh của Hướng Nguyên, cô có thể đã bị giam giữ trong bóng tối trong suốt phần đời còn lại của mình.
Cô ấy trả lời: [Tôi biết]
[Hướng Nguyên, cảm ơn anh]
Cố Nam Ngạn không biết bí mật trong bức ảnh này là gì, cau mày nghi ngờ.
Cao Phỉ khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Cố Nam Ngạn, trong mắt như có ánh sáng, nói: "Chúng ta đi đồn cảnh sát đi."
Cô sợ ánh mắt dò xét của Cố Nam Ngạn: "Tôi đeo khẩu trang và đội mũ, sẽ không để người khác nhận ra.... anh."
Cố Nam Ngạn đối diện với ánh mắt của Cao Phỉ gật đầu, "Được."
...
Một đêm trôi qua, tuy rằng sóng gió thị phi đã bắt đầu hạ nhiệt, nhưng "Bản ghi âm của Cao Phỉ" vẫn treo trên hotsearch, tin tức liên quan đến cô nhiều đến chóng mặt.
Một người tự nhận là bạn cùng lớp của trường tiểu học, sơ trung,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-de-xuyen-thanh-nu-minh-tinh-binh-hoa/1184279/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.