Edit: Anh
_____________
Cố Nam Ngạn cảm thấy rất phản cảm khi tiếp xúc thân thể với người khác, trừ quay phim, anh còn tránh đụng chạm với người khác.
Anh nhìn xuống và thấy bàn tay đang ôm chặt lấy anh, là bàn tay thuộc về anh.
Anh lại ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt Cao Phỉ, như đang suy nghĩ điều gì, rốt cuộc cũng không hất tay cô ra.
Cố Nam Ngạn: "Chuyện như thế nào?"
Cao Phỉ cụp mắt xuống và nói: "Tôi lớn lên cùng bố và bố tôi bị tật chân tay. Ông ấy đã làm một số đồ thủ công mỹ nghệ để có tiền cho tôi đi học."
Cố Nam Ngạn: "Vậy còn mẹ của cô?"
Cao Phỉ đột nhiên trầm mặc xuống, sau đó dường như tự giễu cười một tiếng, dùng mu bàn tay lau lau mắt.
"Cha tôi từng là một tài xế xe tải. Lúc tôi sáu tuổi, ông ấy gặp tai nạn xe rất nghiêm trọng ."
"Sau đó ... mẹ tôi bỏ đi"
Cố Nam Ngạn: "Bỏ đi?"
Cao Phỉ cúi đầu: "Chính là bỏ đi, một đi không trở lại."
Cao Phỉ không nhớ rõ tình cảnh năm đó, chỉ nhớ bố trước khi ra cửa, ông đã hứa với cô khi trở về sẽ mua cho cô một con búp bê Barbie mới, sau đó thì thấy ông cả người cắm đầy ống dẫn khí, ông thở nằm trên băng ca lạnh băng ở bệnh viện.
Bác sĩ đứng trước phòng bệnh nói bệnh nhân bị cắt cụt cả hai chân, cắt bỏ lá lách, xương sườn đâm xuyên qua phổi, phải ngồi xe lăn suốt đời, không bao giờ làm được việc gì nặng được nữa, khả năng miễn dịch và sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-de-xuyen-thanh-nu-minh-tinh-binh-hoa/1184277/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.