Edit:Anh
____________
Sử Thanh ở đầu bên kia điện thoại lại nghe thấy giọng nữ đột ngột này, ông cảm thấy mình gặp đúng dưa lớn rồi: "Cô..."
Cố Nam Ngạn đưa điện thoại lại cho Cao Phỉ, người đang ngồi xuống ghế, trở lại ghế sô pha và trả lời: "Xin chào, thầy Sử, tôi là ... em họ của Cố Nam Ngạn."
"Ồ, em họ, em họ, haha, nói với anh họ của cô, ngày mai nhớ có mặt đúng giờ." Ông bật cười haha. Tôi không biết ông ấy vui vì sự giải cứu của Cố Nam Ngạn , hay là người “em họ” này ".
“Được.” Cố Nam Ngạn cúp máy.
Cao Phỉ vẫn còn khiếp sợ và ngơ ngác nhìn Cố Nam Ngạn.
Cô nuốt nước bọt, nghĩ rằng Cố Nam Ngạn có thể đã hiểu lầm cô, và hỏi: "Anh đã xem diễn xuất của tôi chưa?"
Cố Nam Ngạn: "Chưa."
“Nhưng tôi đã nghe tên từ lâu, giống như sấm bên tai.” Anh nói thêm.
Cao Phỉ: "..."
Cố Nam Ngạn không biết là đang an ủi Cao Phỉ hay đang an ủi chính mình: "Cũng chỉ làm giám khảo thôi, cô cũng đâu có lên diễn. Tùy tiện nói vài câu là được."
"Khi người khác khen cô liền khen, khi người khác phê bình, cô cũng bắt chước phê bình, tùy hoàn cảnh mà ứng biến."
Anh cười lạnh một tiếng: "Cô cho rằng tôi chụp tạp chí cho cô dễ lắm à?"
Cao Phi xấu hổ cúi đầu: "Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng nếu tôi thể hiện không tốt, anh có thể đừng trách tôi không."
Cô ấy biết chính mình thể chất bị hắc ( bôi đen ),ăn cái gì trước ống kính thì đồ ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-de-xuyen-thanh-nu-minh-tinh-binh-hoa/1184275/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.