Về đến nhà, Chu Y Y còn có chút hoảng hốt, gương mặt ngây ngẩn quái dị.
Cô biết biểu hiện này không phải là động tâm, cũng không phải do xuất hiện cảm xúc e lệ, mà là bởi vì sự việc này ngoài sức tưởng tượng của cô, vì thế nên tâm trạng của cô vẫn chưa hồi phục lại bình thường. Dựa vào ghế sô pha, nhắm mắt lại, lại nhớ tới một khuôn mặt khác ——
Tóc mái của chàng thiếu niên hơi chạm vào nơi đáy mắt, lông mi rung động như cánh của con bướm, ánh sáng chiếu vào sườn mặt của anh, anh dưới ánh nắng đẹp như một bức tranh sơn dầu được khắc hoạ tỉ mỉ tỉ, làm cho người khác không dám quấy nhiễu đến.
Lúc đó cô 16 tuổi rón rén ở phía sau anh, bàn tay lạnh lẽo thằm dò cỏ anh, tưởng sẽ doạ anh sợ mà nhảy dựng lên.
Thiếu niên nhíu mày, đôi mắt nheo lại, đôi môi đẹp cong cong lên, cầm đôi tay mảnh khảnh của cô, cười nói: "Y Y, đừng nghịch."
Thanh âm đó lười biếng như ánh nắng mặt trời ngoài của sổ.
Lúc ấy cô nghĩ, giờ khắc tốt đẹp như này đáng gía để cô trân quý cả cuộc đời.
Cô luyến tiếc quá khứ đó, cũng luyến tiếc chính mình lúc ấy.
Khi đó cô chưa trưởng thành cũng chưa phải ngồi làm việc trên máy tính, cũng chưa bị xã hội bào mòn trở nên góc cạnh, chỉ cần nghĩ đến tương lai là trong mắt loé lên kim quang lấp lánh.
Khi đó cô sẽ không vì ngoại hình, thành tích, công việc mà tự ti,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-anh-bat-dau-mat-di-em/2602659/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.