Nhìn nam nhân khí phách trên lưng ngựa tới gần, ta quay đầu đi, lúc này, đã không thể nhìn nữa rồi.
Cổ tay bị Tiêu Hàn nắm lấy, chẳng biết từ khi nào năm ngón tay đã len vàolòng bàn tay ta, năm ngón úp lại, như vậy sẽ nắm chặt, hắn khàn khànnói:
“Cảm thấy lạnh sao? Hiểu Hiểu, chúng ta vào trước đi.”
Gật đầu, rồi sau đó hắn dìu ta đi vào Tần trạch. Đi qua một cánh cửa, quamột đám người quỳ trên đất miệng hô to “Vạn tuế vạn tuế vạn tuế”. . . . . .
Sau lưng tựa hồ có một tầm mắt nóng rực nhìn ta chằm chằm. Takhông quay đầu lại, bước chân kiên định hơn. Thế nhưng trong lòng lạirối bời. . . Ta đang nghĩ gì đây? Ta nghĩ. . . Rốt cuộc. . . Thiếu niênmà ta gặp đầu tiên khi thần xui quỷ khiến xuyên không, ân khách đầu tiên khi ta còn là hoa khôi. . . Người đó, ở bên cạnh ta không có một chúttoan tính, toàn tâm toàn ý đối tốt với ta, vậy mà vào hôm nay, lại muốnthành thân, từ giờ về sau, sẽ có một nữ nhân khác phụng bồi bên cạnhhắn, trời lạnh khoác áo cho hắn, sáng sớm khi tỉnh lại nhìn nhau cười,cùng nhau ăn sáng, những việc này, chỉ là chuyện rất bình thường.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới sau này không bao giờ. . . có một người đàn ông giốngnhư theo đuôi gọi “Xuân Tiêu Xuân Tiêu”, không có người hết lòng dỗ dành ta, không có người dù xảy ra chuyện gì cũng tin tưởng ta, làm ta cảmgiác mình thật sự tồn tại. Người ngốc nghếch tâm tâm niệm niệm nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ac-thieu-xuyen-qua-thanh-hoa-khoi/1632355/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.