"Linh Đan.. Linh Đan.. em đâu rồi? Linh Đan à.. em có nghe thấy tiếng anh gọi không?"
"Linh Đan!"
"Áaa!"
Diệp Kiều Linh từ trong ổ chăn ấm nệm êm bỗng chốc bật dậy trong trạng thái lấm lấm đầy mồ hôi hạt trên trán, tấm lưng thì ướt sũng, môi thì trắng bệch cứ ngỡ như bản thân vừa trải qua ác mộng tám kiếp, bây giờ vẫn chưa thể nào định thần lại.
Chợt có một giọt nước mắt rơi xuống. Một giọt, hai giọt rồi ba giọt lần lượt rơi xuống giường tạo thành một điểm ướt trên đó. Diệp Kiều Linh sững sờ đưa tay lên mắt mình gạt nhẹ qua.
Đúng thật là cô đang khóc nhưng tại sao cô lại khóc. Không lẽ là do giấc mơ đó chăng?
Trong giấc mơ đó, cô thấy anh trai cô đang tìm cô còn không ngừng gọi tên cô một cách thảm thiết, ngoài đường ở nhà hay bất cứ mọi ngóc ngách nào cũng đều huy động tất cả mọi lực lượng đều phải tìm ra cô cho bằng được, thậm chí còn không chịu ăn uống trong nhiều ngày liền dẫn tới cơ thể suy nhược chỉ vì không thể tìm thấy cô.
Diệp Kiều Linh chợt cảm thấy hoang mang tột cùng khi không biết ở bên thế giới thực cô đã mất tích được bao lâu, anh trai và bố mẹ cô hiện tại như thế nào. Liệu họ sống có tốt không, nếu họ giống hệt như trong giấc mơ đó thì cô phải biết làm sao?
Rốt cuộc cô phải làm thế nào để có thể thoát ra khỏi cái cuốn tiểu thuyết chết tiệt này đây chứ?
Liệu nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ac-nu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien/2674771/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.