"Này cháo của anh đó, tự cầm lấy mà ăn đi."
"Nhưng mà giờ tôi đang không có sức ngồi dậy thì làm sao mà tự ăn dược chứ."
Cuối tuần, cô phải làm thêm một công việc không có thu nhập đó chính là làm bảo mẫu, mà đối tượng cô cần phải chăm sóc lại chính là một đứa trẻ năm nay đã được 30 tuổi, thậm chí còn hơn cô cả hai tuổi.
"Không có sức thì đó là chuyện của anh chứ, liên quan gì đến tôi, lo mà tự ngồi dậy ăn đi."
"Nhưng mà chẳng phải cô đến đây để chăm sóc tôi sao, hay là.."
"Cô đút cho tôi ăn đi, tôi đói.."
Hai hàng mi rũ xuống, đôi mắt ươn ướt có dấu hiệu rơi lệ và dĩ nhiên ánh hào quang của nhân vật chính lại xuất hiện.
Cái cảnh tượng đáng hốt hoảng này là gì đây trời!
Diệp Kiều Linh chính vì bị ép buộc nên mới phải tới đây để chăm sóc tên nam chính này, nếu không hà tất gì cô cần phải đến đây cơ chứ!
"Anh vừa phải thôi, yêu cầu nhiều như thế bộ anh không thấy mình quá đáng lắm à?"
Ánh mắt lườm liếc của Diệp Kiều Linh khiến cho Phong Thần phải sửng sốt, nhìn thấy bộ mặt tỏ ra không hài lòng của cô cũng khiến hắn đủ hiểu rằng không nên vượt quá giới hạn, điều này sẽ làm cô càng thêm chán ghét hắn hơn mà thôi.
"Xin.. xin lỗi!"
Diệp Kiều Linh định lấy cái thìa để đưa cho Phong Thần ăn cháo, bỗng nghe thấy hắn ta nói xin lỗi, cô lập tức quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ac-nu-xuyen-thanh-nu-phu-phan-dien/2674751/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.