Lý Gia, Thành phố Đài Bắc, Đài Loan.
Xoạt… Xoạt…
Gia Huy đưa tay kéo rèm cửa sổ. Cậu với tay mở khung cài, miệng khẽ ngâm nga khúc nhạc. Nắng theo gió lùa vào căn phòng. Không gian như bừng lên một sức sống mới.
“A Nhân, cậu không nghĩ tới việc sử dụng báo thức của đồng hồ hay điện thoại để định giờ thức giấc à? Đừng làm mấy nhà thiết kế tủi thân chứ!”. – Gia Huy khẽ thở dài.
“So với máy móc thì người vẫn tốt hơn.”– Hạo Nhân nhỏ giọng trả lời.
Đừng có xem ý tốt của cậu thành sự phiền toái như vậy chứ! Gia Huy vô cùng ai oán “Nghe giáo sư Trần nói thì có vẻ cậu đã hoàn thành khóa học trước thời hạn rồi phải không?”
Hạo Nhân chau mày nhìn cậu bạn, với tay giật chiếc chăn trên tay Gia Huy – “Nếu chỉ là việc ấy thì cậu có thể về rồi. Nhớ khóa cửa. Không tiễn.”
“Này…” – Gia Huy chụp lấy chiếc chăn, hét to – “Vì cái việc chẳng đâu vào đâu đó mà mò đến đây từ sáng sớm? Tôi điên chắc. Việc tôi hỏi cậu lúc trước, cậu quyết định chưa hả?”
“Quyết định?” – Hạo Nhân bực bội nhìn Gia Huy, nhớ tới mấy cái đề nghị vớ vẩn hôm trước, gắt giọng – “Tôi không có hứng.”
“Gừm… Tôi đang nói tới việc cậu dự định về Việt Nam ấy. Chẳng phải thi xong thì đi sao? Chừng nào đi?”
“Có hứng thì đi. Chân của tôi, đi lúc nào cũng đâu nhất thiết phải báo với cậu.”
Hạo Nhân bực bội nhìn Gia Huy – “Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khep-mi/2889596/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.