Ăn tối xong, hai anh em lên phòng bố mẹ xem TV, tám giờ rưỡi Vương Xuân Lan đuổi hai người bọn họ đi ngủ. Tần Lâm trở về phòng, Tần Tiểu Du đứng trước cửa phòng y do dự.
Từ hôm đó trở đi, cậu luôn ngủ với anh trai mình, nhưng tư thế ngủ của cậu quá xấu, mấy đêm liền đều đá anh trai khỏi giường, mặc dù anh trai không nói gì nhưng vẻ mặt thì bí xị, ánh mắt nhìn cậu lạnh buốt.
Thở dài, Tần Tiểu Du thay đổi hướng, đi về phía gác mái.
Suy cho cùng, bản thân mình vẫn là một thằng con trai, phải học cách tự lập tự cường.
Tần Lâm đang dọn giường nghe thấy tiếng động em trai đi lên lầu, quay đầu nhìn về phía cửa, đợi mấy phút cũng không thấy em trai mình quay lại, mặt y không biểu cảm gì, cất cái gối dư ra vào tủ.
Tần Tiểu Du trở lại phòng ngủ trên gác mái, nghi thần nghi quỷ mà vào. Cửa sổ cạnh giường hé mở một nửa, gió đêm lùa vào khiến cậu rùng mình, cậu nhanh chóng đóng, khóa cửa rồi kéo rèm lại, sau đó cởi áo khoác, lưu loát mà trèo lên giường, vén chăn lên rúc vào bên trong, quấn mình thành một cái kén, cuối cùng đưa tay ra, khó nhọc tắt công tắc đèn đầu giường.
Đột nhiên, căn phòng trở nên tối tăm.
Cậu trốn trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Ngủ đi, ngủ đi, không sao đâu, cậu dù gì cũng là con trai, ngủ một mình không có vấn đề gì.
Cậu lầm bầm một lần lại một lần, không biết qua bao lâu, từ từ nhắm mắt lại, nhưng không hiểu sao, lỗ tai cậu lại trở nên nhạy bén hơn.
Rõ ràng cửa sổ đóng kín, rèm đã kéo xuống, nhưng bên tai vẫn có thể nghe rõ âm thanh từ bên ngoài.
Tiếng côn trùng, tiếng tivi nhà bên, và... tiếng bước chân rất nhẹ.
Mắt cậu mở to.
Tiếng bước chân rất gần, giống như có người đang đi trên sân thượng nhà mình.
Cậu nín thở, nhìn chằm chằm vào cửa sổ, rón ra rón rén bò ra khỏi giường, đến bên cửa sổ, nuốt khan, cẩn thận vén một góc rèm, hồi hộp nhìn ra ngoài.
Bên ngoài tối đen không thể nhìn rõ được thứ gì.
Luồng khí lạnh từ lòng bàn chân bò lên, Tần Tiểu Du rùng mình, có chút khẩn trương, liên tục kiểm tra cửa sổ xem đã khóa chưa, sau đó kéo rèm xuống, nằm trở lại giường.
Lần này cậu không dám tắt đèn, kéo chăn qua đầu, cả người chui trong ổ chăn, ôm chặt chính mình, co rúm người, mồ hôi lạnh chảy ra từ phía sau.
"Mình không sợ, mình không sợ, mình không sợ..." Cậu không ngừng thôi miên chính mình.
Không biết qua bao lâu, có lẽ vì quá mệt mỏi và buồn ngủ, ý thức dần dần mơ hồ, cuối cùng cậu cũng chìm vào giấc ngủ.
Trong giấc mơ, cậu bị vô số ác quỷ đuổi giết, sợ hãi đến mức trốn hết chỗ này chỗ kia, tuy nhiên, dù cậu có trốn thế nào, quỷ quái phía sau vẫn đuổi theo từ trong thôn đến trường học, rồi từ trường đuổi tới cánh đồng, và một lần nữa đuổi từ cánh đồng tới bờ sông.
Ngay khi cậu cho rằng mình đã tới đường cùng, thì đột nhiên có người gọi cậu một tiếng.
"Tiểu Du, bên này."
Là Lý tiên sinh!
Tần Tiểu Du nghe được giọng nói trầm ấm của người đàn ông, kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn đứng trên cầu gỗ, mái tóc vàng dài ngang lưng bay trong gió, tỏa sáng rực rỡ.
Giây phút đó, Lý tiên sinh giống như ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ, lập tức xua tan bóng tối.
Nỗi sợ hãi rút đi như thủy triều, Tần Tiểu Du nhanh chân chạy như bay, đi lên cây cầu gỗ, nắm lấy bàn tay đang đưa ra của Lý tiên sinh.
Sau đó, giấc mơ sáng sủa, không còn bóng dáng ma quỷ nữa.
Ngày hôm sau, Tần Tiểu Du bị Vương Xuân Lan đánh thức, buồn ngủ đến mức không mở mắt nổi, rúc trong chăn không nhúc nhích.
Đêm qua ban đầu cậu không dám ngủ, nhưng cuối cùng khi ngủ thiếp đi, lại gặp ác mộng. Mặc dù cậu không nhớ bất cứ điều gì nhưng khi thức dậy cảm thấy ngủ không đủ.
"Dậy đi, chúng ta phải tham gia nghi lễ." Vương Xuân Lan nhìn cậu nằm trên giường, không thương tiếc vén chăn lên vỗ vào mông cậu: "Anh trai con đi học rồi, con còn ngủ hả?"
Tần Tiểu Du lập tức tỉnh ngủ, mang theo đôi mắt gấu trúc thống khổ mà rời giường.
Vương Xuân Lan kéo rèm, mở cửa sổ, cằn nhằn: "Trời nóng vậy, sao không mở cửa sổ ra hít thở không khí?".
Ánh nắng ban mai xiên qua cửa sổ, chiếu sáng toàn bộ căn gác mái.
Tần Tiểu Du giơ tay che ánh nắng, một lúc sau, sau khi mắt thích nghi với ánh sáng, cậu thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, kinh ngạc nhìn thấy trên bậu cửa sổ có một dấu chân hơi nông.
"Mẹ, hôm qua mẹ có ra sân phơi quần áo không?" Tần Tiểu Du nghi hoặc hỏi.
"Không." Vương Xuân Lan không hiểu nổi: "Đừng có lề mề nữa, xuống lầu đi!"
"——Vâng."
**** ****
Nghi lễ rất náo nhiệt, liên tục có tiếng pháo, tiếng cồng chiêng, tiếng trống, ai không biết cứ tưởng nhà nào đón dâu!
Tần Tiểu Du bị Vương Xuân Lan mang theo quỳ lạy tượng đồng Tam Giáo Gia hơn một giờ đồng hồ, quỳ đến mức hai chân nhũn ra, chịu không nổi tìm cớ đi tiểu mà trốn thoát.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh công cộng ven đường, cậu liếc về hướng đám đông đang tụ tập và quyết định không trở về.
Nhìn mặt trời, vẫn còn chưa tới trưa, nhưng bụng đói cồn cào.
Tần Tiểu Du chạy về nhà và tìm kiếm trong nhà bếp một vòng, chỉ tìm thấy nửa miếng bánh mì nguội. Cắn hai miếng không nuốt nổi nên ném lại vào bát. Sau đó cậu lên gác mái, từ dưới gầm giường lôi ra một chiếc hộp nhỏ, lấy con heo đất ra, mở nút cao su dưới đáy, đổ ra ba đồng xu, chuẩn bị đi mua đồ ăn ở quầy bán đồ ăn vặt trong thôn.
Cậu đứng dậy vươn vai, lúc chuẩn bị rời đi, ánh mắt vô thức nhìn về phía bệ cửa sổ, phát hiện dấu chân đã biến mất, trên sân thượng đang phơi một tấm khăn trải giường.
Tần Tiểu Du nhún vai, nghi ngờ sáng sớm chưa tỉnh ngủ, hoa mắt.
Xuống dưới nhà, cậu nhanh chóng lẻn ra ngoài trước khi bố mẹ về, chạy thẳng tới quầy ăn vặt mua một cây kẹo mút và một hộp bánh đậu xanh.
Cậu ăn ngấu nghiến chiếc bánh đậu xanh, cảm thấy thỏa mãn mà vỗ vỗ bụng, ngậm cây kẹo mút trong miệng, tránh đám đông, dũng cảm đi tới bờ sông.
Kể từ sau chuyện xác chết trôi sông, người lớn trong thôn không cho con cái chơi đùa bên sông, Vương Xuân Lan thậm chí còn cảnh cáo Tần Tiểu Du không được sang bên kia sông tìm Lý tiên sinh.
Nhưng mà, cậu rất muốn gặp Lý tiên sinh.
Tần Tiểu Du cất bước, đi về phía con đường nhỏ trên đồng ruộng.
Những cánh đồng một mảnh xanh mướt, cây lúa non mới trồng tràn đầy sức sống, dòng sông trong vắt, không còn dấu vết của lục bình.
Cách đây ba ngày, cán bộ thôn đã tổ chức cho dân làng chèo thuyền dọn sạch lục bình trên sông.
Dòng sông hôm nay trong vắt, không một dấu vết cỏ dại, nước trong đến mức lấp lánh, một người chăn vịt xua đàn vịt xuống nước kêu "quạc quạc".
Tần Tiểu Du không dám nhìn dòng sông nữa, chạy về phía cây cầu gỗ.
Người chăn vịt bên bờ sông đặt cây sào dài xuống, quay đầu nhìn Tần Tiểu Du đi qua câu cầu gỗ, thẳng tiến sang bên kia sông.
Tần Tiểu Du phớt lờ ánh mắt kỳ quái phía sau, chạy thẳng đến biệt thự của Lý tiên sinh.
Hoa hồng trong sân biệt thự đang nở rộ, Tần Tiểu Du đi dọc theo con đường rải sỏi đến trước cửa nhà, giơ tay lên định bấm chuông thì phát hiện cửa đang khép hờ.
Cậu ngập ngừng đẩy mở, thò đầu vào phòng khách, cậu thấy Lý tiên sinh đang ngồi trên ghế sofa và La quản gia đang đứng trước mặt hắn, giọng điệu nghiêm túc nói với hắn.
Tần Tiểu Du nghe mà không hiểu ra sao.
Những lời La quản gia nói không phải ngôn ngữ Sùng Hạ, mà là một ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ, cậu không hiểu được một từ nào trong đó. Mê mang mà nhìn họ, nhất thời không biết có nên chào hỏi hay không.
Lý tiên sinh nâng tay lên, La quản gia lập tức ngừng nói, quay đầu nhìn Tần Tiểu Du đang do dự, khẽ mỉm cười.
"Chào Du thiếu gia." Câu này là ngôn ngữ Sùng Hạ tiêu chuẩn.
Tần Tiểu Du gãi đầu, ngượng ngùng hỏi: "Em... có phải làm phiền hai người không?"
"Không." Lý tiên sinh mỉm cười: "Tiểu Du mấy ngày không đến đây rồi."
Tần Tiểu Du đi tới sô pha, tìm một chỗ trống ngồi xuống, gật đầu: "Trong thôn xảy ra chuyện rất khủng khiếp, mẹ em không cho em đi đâu."
"Đã xảy ra chuyện gì?" Lý tiên sinh quan tâm hỏi.
Đối diện với đôi mắt xanh thẳm của Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du cảm xúc trầm xuống nói: "Chị A Lan đã chết rồi."
"Chị A Lan?" Lý tiên sinh bối rối, hiển nhiên không biết chị A Lan là ai.
"Lý tiên sinh không biết chị A Lan sao?" Tần Tiểu Du mở to đôi mắt chớp chớp. Nghĩ đến việc Lý tiên sinh chỉ ở biệt thự nên không quen biết chị A Lan là điều dễ hiểu.
"Cô ấy có phải là cô gái mặt tròn thích cười không?" La quản gia hỏi.
"La quản gia biết chị A Lan sao?" Tần Tiểu Du ngạc nhiên.
La quản gia gật đầu: "Tôi vào thôn mua đồ gặp qua cô ấy."
Dù sống bên kia sông, cách xa thôn nhưng thỉnh thoảng họ vẫn cần mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày. Dân làng có thể không biết Lý tiên sinh, nhưng họ chắc chắn biết La quản gia.
"Nếu tôi nhớ không lầm thì cô ấy năm nay mới hai mươi tuổi, còn rất trẻ, làm sao có thể chết được?" La quản gia nghi hoặc hỏi.
Tần Tiểu Du lắc đầu: "Em không biết......"
Cậu đem chuyện ngày hôm đó phát hiện A Lan kể chi tiết cho hai người biết. Cậu tưởng mình sẽ quên, nhưng mấy ngày đã qua, ký ức đó vẫn còn mới mẻ, thậm chí cậu còn nhớ chị A Lan hôm đó mặc đồ gì.
Một chiếc váy ren màu hồng nhạt.
Mỗi lần chị A Lan vào thành phố, chị ấy sẽ thay bộ quần áo cũ, mặc những chiếc váy thời trang và trang điểm thật đẹp.
Khi Lý tiên sinh biết cậu lôi xác chết ra khỏi đám lục bình, đôi mắt xanh của hắn chứa đầy sự lo lắng.
"Cảnh sát nói chị ấy đã tự sát, nhưng không ai tin chị A Lan sẽ tự sát." Tần Tiểu Du tỏ ra sợ hãi, không tự chủ được mà đến gần Lý tiên sinh, nhỏ giọng: "Chú trong làng nói chị A Lan gặp phải quỷ... lượng máu trong cơ thể đã mất đi một nửa".
"Quỷ?" Lý tiên sinh và La quản gia nhìn nhau, đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: "Trên đời này không có quỷ."
Tần Tiểu Du cắn môi, bất lực nhìn Lý tiên sinh: "Nếu trên đời này không có quỷ, sao chị A Lan lại chết?"
Cảm nhận được sự sợ hãi của đứa trẻ, Lý tiên sinh ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng an ủi: "Đừng sợ."
Dán vào khuôn ngực rộng lớn của Lý tiên sinh, Tần Tiểu Du lấy hết can đảm dùng sức vùi đầu vào đó, dùng đôi tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo, nói năng lộn xộn: "Vì sao...vì sao lại chết? Khi chết đi thì chẳng còn gì cả. Chết rồi, sẽ không còn biết thứ gì trên đời này nữa...Cái chết...thật đáng sợ!"
Đứa trẻ trong ngực run rẩy như một con thú nhỏ, đáng thương lại đáng yêu, Lý tiên sinh nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng gầy gò của cậu, dịu dàng thì thầm: "Là người, tất cả đều sẽ chết."
Đứa trẻ ngước mắt lên đầy mặt tuyệt vọng, Lý tiên sinh khẽ thở dài, dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào giữa lông mày, giải thích: "Sinh ra rồi sẽ phải chết đi. Cái chết là sự cứu rỗi của linh hồn. Không cần sợ hãi cái chết. Đôi khi sống cũng cần phải có dũng khí. Sống chết giống như bốn mùa, luân chuyển theo chu kỳ. Nếu hiểu ra, sẽ không còn sợ hãi nữa".
Dù sao Tần Tiểu Du cũng là một đứa trẻ, không thể hiểu đạo lý lớn lao, cậu chỉ biết, khi một người chết đi, tất cả đều sẽ biến mất, thời gian trôi qua, người ta quên mất người sống đã từng tồn tại.
"Em sợ chết." Sắc mặt cậu tái nhợt.
Lý tiên sinh nhẹ nhàng chạm vào đầu cậu, đôi mắt xanh nhạt khép hờ.
"Nếu con người bất tử, sống mãi và sống đến thế giới cuối cùng, họ cũng sẽ cảm thấy sợ hãi."
Trong giọng nói của hắn mang theo sự mê hoặc, Tần Tiểu Du nghe xong liền cảm thấy mê mang, đầu óc như một khối bột nhão, quên mất cách suy nghĩ.
"Nếu là bất tử, sao lại sợ hãi chứ?" Cậu lẩm bẩm.
****
Giáo viên mới tới từ thành phố đã mang đến rất nhiều niềm vui cho trường tiểu học Vạn Hoành.
Dân làng suy đoán, thầy Hoắc Nguyên này nhất định là thiếu gia nhà giàu, nếu không thì làm sao có thể dùng tiền túi của mình mua rất nhiều dụng cụ thể thao và quyên góp cho trường học?
Ví dụ như bóng đá, cầu lông, bóng chuyền, bóng bàn, bóng rổ, v.v. cùng với hai bộ quần áo thể dục được thiết kế riêng cho mỗi học sinh.
Nói thì là quần áo thể dục nhưng thực chất lại là một bộ đồng phục học sinh, dòng chữ "Trường tiểu học Vạn Hoành" được thêu trên ngực trái, cấp đủ mặt mũi cho hiệu trưởng Vương.
Mua nhiều đồ như vậy tốn rất nhiều tiền, dân làng tiếc tiền thay cho thầy Hoắc.
Tuy nhiên, theo lời kể của thầy Hoắc, gã có một người bạn học cùng lớp đại học đang điều hành một công ty trên thành phố, khi biết gã về quê hỗ trợ công việc giảng dạy, họ đã nhiệt tình bỏ tiền giúp đỡ, sáu tháng cuối năm còn muốn thành lập "Quỹ Đóa hoa từ thiện" và có kế hoạch hỗ trợ tài chính để xây dựng khu giảng dạy mới của trường tiểu học Vạn Hoành.
Học sinh không biết "Quỹ đóa hoa từ thiện" là gì, chỉ biết điều kiện của trường ngày càng tốt hơn, nhiều công trình giải trí được bổ sung, trường học không còn nhàm chán nữa, mỗi khi chuông reo là học sinh lại đến phòng thể dục mượn các loại bóng, ở sân nhỏ thể dục chơi đến vô cùng vui vẻ.
"Thầy Hoắc, nhờ có thầy mà trường học cuối cùng cũng có kinh phí." Hiệu trưởng Vương đứng trước mặt Hoắc Nguyên đẹp trai, dè dặt mỉm cười như đóa hoa nhỏ e ấp, đáng tiếc nếp nhăn nơi khóe mắt đã phản bội tuổi tác của bà.
"Hiệu trưởng quá khen rồi, chuyện nhỏ không cần tốn sức gì đâu. Trẻ em là đóa hoa của đất nước. Nhiệm vụ của mỗi người Sùng Hạ là bồi dưỡng thế hệ sau, đây là đạo nghĩa không thể chối từ". Hoắc Nguyên khiêm tốn cười.
"Nói thật với cậu, mấy năm trước tôi có đến gặp lãnh đạo thị trấn để phản ánh tình trạng khó khăn của trường nhưng vẫn luôn không có tin tức. Sau này, tôi dùng mối quan hệ tìm đến các đơn vị, tổ chức trên địa bàn thành phố để nhờ họ giúp đỡ, bọn họ trước mặt nói đồng ý, quay lưng thì không có gì cả" Hiệu trưởng Vương lắc đầu, cảm khái thở dài.
"Bây giờ chính sách tốt hơn rồi, đất nước rất coi trọng sự phát triển của nông thôn." Hoắc Nguyên nói.
Hiệu trưởng Vương tỏ vẻ vui mừng: "Dù thế nào đi nữa, tôi cũng nên cảm ơn cậu. Thế còn... sau khi lễ chào cờ kết thúc vào thứ Hai, tôi sẽ tổ chức một buổi họp khen thưởng cho cậu nhé?"
"Không cần, không cần!" Hoắc Nguyên nhanh chóng xua tay từ chối: "Chỉ là một chút nỗ lực thôi, không đáng nhắc tới."
"Thầy Hoắc khiêm tốn quá rồi". Bà hiệu trưởng cười đến mức đôi mắt biến thành đường thẳng.
Hoắc Nguyên ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: "Nghe nói thời gian trước, trong thôn đã xảy ra chuyện gì đó?"
Hiệu trưởng Vương thu hồi nụ cười, nhìn chung quanh, đến gần Hoắc Nguyên nhỏ giọng nói: "Ngày mùa bận rộn, thủy quái xuất hiện trên sông, một cô gái trong thôn bị kéo xuống. Thật đáng thương --"
Thủy quái?
Hoắc Nguyên nghiêm mặt nói: "Hiệu trưởng, chúng ta đều là người trí thức, chuyện thủy quái này không khoa học."
"Ha ha..." Hiệu trưởng cười xấu hổ: "Đúng đúng, không khoa học! Chỉ là trong thôn nói như vậy, tôi cũng chỉ tùy tiện nói thôi".
"Nghe nói có mấy đứa trẻ phát hiện ra thi thể?" Hoắc Nguyên cau mày, lo lắng nói: "Còn nhỏ tuổi mà đã nhìn thấy cái chết, sẽ có hại cho sức khỏe, thể xác và tinh thần. Tôi muốn tìm những đứa trẻ này khai sáng cho chúng một chút".
"Thầy Hoắc còn biết tư vấn tâm lý?" Bà hiệu trưởng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Hoắc Nguyên nói: "Tôi chọn tâm lý học làm môn tự chọn ở trường đại học."
"Thì ra là thế!" Bà kích động mà chỉ vào sân thể dục ngoài cửa sổ: "Là mấy đứa nhỏ đang chơi bóng đá kia."
Hoắc Nguyên nhìn theo hướng bà chỉ, liếc mắt thấy được Tần Tiểu Du.
Trên người mặc một bộ đồ thể dục trắng xanh mới toanh, trông cậu đặc biệt có tinh thần, vì muốn cướp bóng, cậu không ngừng chen chân vào, móc và xoay người, chen vào giữa hàng chục bạn cùng lớp, sau khi cướp được quả bóng, cậu hưng phấn hét lên, mang theo quả bóng chạy về phía khung thành, các học sinh phía sau kéo dài một khoảng cách lớn.
Đây mà là đứa trẻ có vấn đề về tâm lý sao?
Hoắc Nguyên sờ sờ cằm mịn màng của mình suy tư.
- ------------------
Tiểu Du: Ô ô, cánh tay của Lý tiên sinh có vẻ hơi lạnh?
Lý tiên sinh: Thân nhiệt của ta hơi thấp.
Tiểu Du: Ồ~
- ------------------
Ji: Có ai giống tôi thích mấy cái đoạn Du ở bên Lý tiên sinh không? Mà hiện tại viết về 2 người hơi ít nhở.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]