Trên đường quay trở về, Du An Kỳ hỏi An Nhiên đang ngồi khóc bên cạnh:
- An Nhiên, con kể cho mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh hai con lại bị bắt?
- Lúc đó ba Trương đang ở cùng với tụi con thì đi nghe điện thoại. Con... con thấy ở đằng kia có cầu trượt liền đến đó. Chơi được vài lần thì có một người đàn ông lạ mặt đi đến... híc... con.. con sợ quá nên chạy đi, nhưng bị ông ta bắt lại. Ông ta nói có người muốn gặp con, lúc ấy, anh hai cầm theo một cái cây chạy đến và liên tục đánh vào chân hắn. Hắn... hắn ngã xuống, anh hai kêu con bỏ chạy... đến khi con và ba Trương quay lại thì không còn thấy anh hai ở đó nữa.
- Mẹ... con xin lỗi, tất cả là tại con. Tại con nên anh hai mới bị kẻ xấu bắt cóc... huhuhu...
An Nhiên ngây thơ, nước mắt không kiềm được mà khóc. An Kỳ biết, chuyện này cũng không thể trách con bé. Cũng là do cô quá chủ quan trong việc bảo vệ con cái.
An Khải sau khi đánh tên lạ mặt kia thì bị hắn bịt thuốc mê và bất tỉnh. Cậu bị mang đến một nơi đầy xa lạ. Nói đúng hơn là bị nhốt ở một nơi đầy hoang vu, vắng vẻ. Cậu bé thấy tên bắt cóc mình đang ngồi gần đó và chơi điện thoại. Liếc sang thấy cậu đã tỉnh, hắn liền cao ngạo nói:
- Mày tỉnh rồi sao? Lẽ ra tao cũng không muốn bắt mày làm gì, nhưng mẹ mày lại làm chuyện khiến người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-tinh-yeu/3201998/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.