Tuần trước mình có hỏi ý kiến các bạn, có nên viết một quyển riêng về Lý Đông Lượng và Hà Hoa Tử hay không. Theo ý kiến của nhiều bạn thì mình nên viết. Vậy nên, quyển 4 mình sẽ viết về cặp này. Tạm thời cho cặp này làm phụ cho Trương Thần và Du An Kỳ nha❤❤❤
- -------------
Sau khi bà Du mất, Du An Kỳ chẳng còn tâm trạng để làm bất cứ việc gì. Một buổi tối nọ, cô cứ mãi trăn trở trên giường, không sao ngủ được. An Kỳ quyết định rời khỏi giường, cô định đi dạo một chút cho tâm trạng tốt hơn. Đi ngang qua phòng làm việc Trương Thần. Cô thấy đèn trong phòng vẫn còn sáng, hé cửa thì thấy không có ai, An Kỳ đi vào tắt đèn. Nhưng đột nhiên An Kỳ nhớ đến, từ lúc bước chân vào biệt thự, chỉ duy có phòng làm việc của anh là cô chưa vào.
Thấy trong phòng có một kệ sách, cô mạo muội bước vào xem. Đang mãi nhìn ngắm những quyển sách của anh, khi cô quay sang nhìn bàn làm việc, nhìn thấy có một khung ảnh. An Kỳ bước đến, tay cầm lấy khung ảnh xem. Sau khi xem, An Kỳ không khỏi bất ngờ, ngẩn ngơ. Bức ảnh chụp Trương Thần cùng với một cô gái khác. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười hạnh phúc như vậy. Trong bức ảnh, cả anh và cô gái nhìn rất vui vẻ. Nhưng, điều làm An Kỳ bất ngờ chính là cô gái trong bức ảnh, tám chín phần nhìn giống An Kỳ.
Đúng lúc này, Trương Thần bước vào. Thấy Du An Kỳ tay cầm bức ảnh mà anh yêu quý nhất, Trương Thần như bay đến, giựt lấy khung ảnh từ tay cô. Như sợ An Kỳ làm hỏng, hay sợ cô nhìn thấy thứ gì đó, anh lớn tiếng quát:
- Tất cả những thứ trong biệt thự cô đều có thể đụng, trừ khung ảnh này ra. Ra ngoài cho tôi.
An Kỳ không khỏi sợ mà hốt hoảng. Không ngờ chỉ vì mình cầm một khung ảnh mà Trương Thần lại hung hăng vố mình như vậy. Từ khi dọn vào biệt thự, đây là lần đầu tiên anh mắng cô lớn tiếng đến vậy.
An Kỳ cũng tự trách bản thân mình, vì quá tò mò nên mới dẫn đến sự việc như vậy. Cô tỏ ý nhận lỗi, nói:
- Xin lỗi, tôi không cố ý...
Dứt lời, An Kỳ cúi đầu, từ từ rời khỏi phòng.
Không biết vì sao, Trương Thần níu lấy tay cô, thái độ không còn như lúc nãy. Dường như anh ý thức được lúc nãy mình đã lớn tiếng với An Kỳ, giọng anh có chút ngượng ngùng:
- Xin lỗi, tôi không có ý, những lời lúc nãy...
- Không sao! Tôi không sao đâu.
Nói rồi, Trương Thần buông tay cô, An Kỳ mang theo vẻ mặt có chút buồn bã, bước ra khỏi phòng.
Sáng hôm sau, An Kỳ quay trở lại quán Moah Moah làm việc sau khi đưa tang mẹ. Vẻ mặt và tâm trạng cô vẫn chưa nguôi ngoai sau nỗi đau mất mẹ. Mọi người trong quán đều hết lời an ủi cô, mong cô nhanh chóng vượt qua nỗi mất mát này. An Kỳ cũng biết bản thân mình phải trở nên mạnh mẽ hơn. Không thể cứ để bản thân lún sâu vào nỗi bi quan mãi được.
Trưa hôm ấy, An Kỳ đang làm việc thì nghe có người gọi:
- An Kỳ, có người gửi thư cho em.
- Dạ.
Dứt lời, Du An Kỳ cảm thấy có chút kì lạ, thời buổi hiện đại như vậy, ai lại đi gửi thư chứ?
Cô cầm lấy lá thư rồi nhẹ nhàng mở ra. Bên trong lá thư là một bức ảnh. Là bức ảnh Trương Thần chụp cùng cô gái mà cô thấy trong phòng làm việc của anh. Nhìn hai người họ vui vẻ hạnh phúc trong tấm ảnh, An Kỳ có chút sầu não. Cô không biết người gửi bức ảnh này là ai. Cũng không biết nó được gửi đến với mục đích gì. Nhưng, linh cảm cho cô biết, đây cũng chẳng phải chuyện tốt lành gì.
An Kỳ vừa buông tấm ảnh xuống, cửa quán đột nhiên mở ra. Cô nhanh chóng đi đến phục vụ khách.
- Xin chào, xin hỏi cô muốn uống gì?
Cô vừa dứt lời, người này liền tháo kính xuống, nói với Du An Kỳ:
- Du tiểu thư, đã lâu không gặp, còn nhớ tôi chứ?
- Dương tiểu thư, dĩ nhiên tôi vẫn nhớ. Không biết hôm nay cô đến đây là muốn thưởng thức thức uống nào?
- Cô cho tôi ly nước trước đã.
- Được. Đợi tôi một chút.
Lát sau, An Kỳ mang đến cho Dương Thi Nhi một ly nước rồi đặt nó xuống bàn. Cô định quay người rời đi thì bị cô ta gọi lại:
- Du tiểu thư, hôm nay tôi đến đây là muốn nói chuyện với cô.
- Nói chuyện với tôi?
- Phải. Cô ngồi xuống đi.
An Kỳ vừa ngồi xuống, Dương Thi Nhi nói tiếp:
- Cô đã nhận được tấm ảnh rồi chứ?
- Tấm ảnh? Cô nói nó.
An Kỳ đặt tấm ảnh lên bàn, chút hoài nghi.
- Phải.
Cô ta nói tiếp:
- Du tiểu thư, tôi không thích nói vòng vo, tôi sẽ vào thẳng vấn đề. Cô gái trong tấm ảnh này, chính là bạn gái của Trương Thần, tên là Mạn Mạn.
" Mạn Mạn? Là người mà trong cơn say Trương Thần đã gọi tên. "
- Nhân tiện tôi cũng muốn cho Du tiểu thư biết một việc, Trương Thần sở dĩ muốn cô bán thân cho anh ấy là bởi vì cô giống với Mạn Mạn.
Du An Kỳ càng nghe lại càng không lọt vào tai. Gì mà cô giống với người tên Mạn Mạn gì đó. Nực cười.
- Dương tiểu thư, tôi còn có việc phải làm.
- Du An Kỳ, cô đừng có tự đắc. Không lâu nữa, khi Trương Thần cảm thấy cô không còn giống Mạn Mạn nữa, cảm thấy chán ghét cô. Lúc đó, cô chẳng khác gì là một con chó bị người khác ghét bỏ.
An Kỳ tức giận, tay cô siết chặt lại. Đúng lúc Hà Hoa Tử đang thấy khó chịu vì Lý Đông Lượng theo cô đến tận quán. Cô đang tìm Du An Kỳ, nghe được những lời này của Dương Thi Nhi dành cho An Kỳ. Hà Hoa Tử không kiềm được tức giận, đi đến cầm lấy ly nước trên bàn rồi tạt thẳng vào mặt Dương Thi Nhi trước sự ngỡ ngàng của cô ta và An Kỳ, còn Lý Đông Lượng đứng sang một bên, anh muốn xem xem Hà Hoa Tử sẽ làm gì tiếp theo.
Bị tạt ly nước vào người, Dương Thi Nhi điên tiết lên, hét với Hà Hoa Tử:
- Hà Hoa Tử, cô điên rồi sao?
- Phải, tôi đang tức đến điên lên đây. Cô còn không mau cút khỏi đây, nếu không thì đừng trách tôi.
Dương Thi Nhi quay sang mắng Lý Đông Lượng:
- Anh lo mà dạy dỗ người của mình.
- Tôi có dạy dỗ cô ấy hay không, không đến lượt cô lên tiếng. Đừng làm phu nhân của tôi tức giận. Nếu không ngay cả tôi cũng chẳng thể cản được cô ấy sẽ làm gì sắp tới.
- Các người.... các người được lắm...
Dương Thi Nhi càng thêm tức tối, cô ta liếc thấy có ly nước dưới bàn, liền cầm lấy tạt vào người Hà Hoa Tử.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]