Nhìn thấy bản thân mình trong gương, Ngự Cảnh Nhạc không biết nên khóc hay cười.
Làn da ngăm đen, mắt to nhưng lại không có hồn, cô còn nhấn mạnh thêm vài quầng thâm dưới mắt, mấy nốt tàn nhang ở bên cánh mũi. Thậm chí, cô quyết định cắt luôn mái tóc dài của mình, cứ như vậy, chỉ mấy nhát đơn giản, mái tóc dài tới gối đã không còn nữa, mang thêm một cái mắt kính viền đen, ngay cả bản thân cô cũng phải ngạc nhiên.
Nhưng một lát sau, Ngự Cảnh Nhạc lại gật gật đầu tán thưởng, không tồi.. không tồi.. Xem ra Ngự Cảnh Nhạc rất có thiên phú ở lĩnh vực này.
Đương nhiên, gương mặt đã hóa trang, nên quần áo và những cái khác cũng phải thay đổi, cô đã quyết định phải thay đổi thân phận từ đầu đến cuối, thì quần áo trước kia nhất định là không thể mặc.
Nhìn sang bộ quần áo mới mua nằm trong túi, ừm.. màu sắc mộc mạc, rất tốt.
Sau khi thay đổi hoàn toàn, cô đắc ý cười cười, để xem còn ai có thể nhận ra cô chính là Ngự Cảnh Nhạc, đứa cháu gái có thể hô mưa gọi gió của Ngự Cảnh tiên sinh.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng.
"Ngự Cảnh tiểu thư?"
"Đến.. Đến đây!" Ngự Cảnh Nhạc buông cây lược đang cầm trong tay, xoay người bước ra cửa, sau đó vặn tay nắm cửa, mỉm cười với người đối diện.
Chỉ nghe thấy "rầm" một tiếng, hoa quả rơi đầy xuống sàn nhà, cô hầu nữ nhìn về phía người đối diện với vẻ mặt không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-sung-nich-khong-ng/2666196/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.