Thiên Nhất Sóc cũng chú ý đến chiếc xe cách đó không xa, khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ [Chẳng lẽ nha đầu này đang bị đòi nợ sao? ]
Cuối cùng Tô Kỳcũng thoát được, cô nhấc máy gọi lại cuộc gọi hồi nảy.
Chưa đợi cô lên tiếng, người ở đầu dây bên kia đã nói: "Ngự Cảnh tiểu thư."
Đó là một giọng nói chuyên nghiệp.
Cô nhận ra đó là giọng của người tài xế: "Cái đó.. cái đó.. con xin lỗi, con.. con.." Cô chạy quá mệt, đến mức hơi thở cũng có chút dồn dập không thở nổi.
"Ngự Cảnh tiểu thư, bây giờ cô đang ở đâu?"
"Con.." Tô Kỳ nhìn khắp bốn phía, có thể nói rằng cô chạy quá nhanh về phía trước còn không kịp nhìn xe nữa là, nên bây giờ cô cũng không biết mình đang ở đâu.
Như thể nhận thức được sự khó khăn của cô, tài xế liền nói: "Không sao đâu Ngự Cảnh tiểu thư, cô đợi một lát nữa nha, tôi có thể xác định vị trí của cô."
"Cảm ơn.. Cảm ơn chú Lưu.." Tô Kỳ vẻ mặt xấu hổ.
Rất nhanh, chú Lưu đã đến đón Tô Kỳ, Tô Kỳ chắc chắn rằng xung quanh không có ai rồi lên xe. Trên xe, cô giải thích tất cả mọi chuyện cho chú Lưu nghe.
"Còn nữa.. đó là.. con thực sự xin lỗi, chú Lưu."
"Không sao đâu, Ngự Cảnh tiểu thư, có điều.." Chú Lưu cười nói: "Đây là lần đầu tiên tôi gặp một người giống như tiểu thư vậy."
Tô Kỳ vẻ mặt xấu hổ, nhàn nhạt nở nụ cười.
Về đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-sung-nich-khong-ng/2666183/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.