Lâm Tuyết đưa Vân Đóa vào bên trong, đi qua hành lang dẫn đến phòng khách, vừa vặn gặp Lưu Mỹ Quân, đối phương nghi ngờ liếc mắt quan sát hai cô một cái, bà ta muốn nói gì đó nhưng thấy Lương Tuấn Đào bước vào, cũng đành nuốt trở về, chỉ hỏi: "Sao giờ mới về?"
Lương Tuấn Đào tùy ý ngồi xuống sôpha, nói: "Quân khu có chút chuyện, làm lỡ thời gian, không phải ba cũng chưa về à!"
Lương Trọng Toàn nói nhớ con trai con dâu, bảo bọn họ hôm nay về nhà dùng cơm trưa, từ hơn chín giờ, phòng bếp đã bắt đầu công tác chuẩn bị.
Lưu Mỹ Quân đi đến cạnh con trai yêu, bà ta nhìn hắn đầy yêu thương, hỏi có mệt không, lại bảo người hầu pha trà rồi ngồi cạnh tán gẫu việc nhà cùng hắn: "Đã chuẩn bị cua càng vàng con thích, còn có cá hấp hoa cúc, ngoài ra có thêm một con hươu hoang dã, do thuộc hạ cũ của cha con có lòng biếu tặng!"
Lương Tuấn Đào trợn mắt xem thường, cười nói: "Chờ ba về, con phải hỏi ông ấy một chút, sao lại nhận hối lộ, không sợ con học theo thói xấu à?"
"Đi chết đi! Nói nhảm, một món ăn thôn quê tính gì là hối lộ? Cha con tốt, thuộc hạ cũ của ông ấy cũng biết! Luôn đưa tới ít đồ ăn dân dã, nhưng gần hai năm nay, hươi hoang rất khó săn." Lưu Mỹ Quân nói chuyện, ánh mắt lại chuyển hướng siết chặt Lâm Tuyết và Vân Đóa bên cạnh, thấy bàn tay nhỏ luôn nắm tay Lâm Tuyết không buông giống như đang cực kì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-quan-hon/3137168/quyen-2-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.