Chương trước
Chương sau
Hứa Tĩnh Dao thầm nghĩ: hiện tại, tình hình nhà họ Lâm giống như chó nhà có tang, hoàn toàn không có nhà để về, Lương nhị thiếu sẽ không sai người quẳng bọn họ trên đường quốc lộ đấy chứ?

Tiểu Cao quả nhiên còn trẻ, được Hứa Tĩnh Dao nói thế, lập tức thành thật trả lời: "Thủ trưởng dặn cháu trước tiên đưa bác và mọi người đến nơi đã sắp xếp, đợi anh ấy trở lại sẽ tính tiếp!"

"Thật không?" Hứa Tĩnh Dao nhất thời kinh ngạc mừng rỡ kêu lên, quả nhiên, Lương Tuấn Đào không thờ ơ vứt bỏ bọn họ. Khác với Lâm Á Linh, Lâm Tuyết ở Lương gia vẫn còn có chút địa vị! "Vậy, làm phiền vị tiểu binh này!"

Thấy Hứa Tĩnh Dao gọi cha con họ Lâm lên xe, Lâm Tuyết trầm mặt, cô lạnh lùng nói: "Mẹ, mùi vị ăn nhờ ở đậu không dễ chịu gì, cẩn thận kẻo lại bị đuổi khỏi cửa lần nữa!"

Lời này khiến Hứa Tĩnh Dao định bước lên xe phải ngừng lại, bà hơi chần chờ rồi quay đầu nhìn cô.

"Chúng ta trước cứ đến khách sạn đi! Sau đó mau mau thuê một nhà trọ, tiền trợ cấp của con chưa hề động tới, con giao cho mẹ dùng trước, chờ dàn xếp ổn thỏa, con sẽ nghĩ cách!" Lâm Tuyết thấy Lương Tuấn Đào lái xe Ferrari qua đây nhưng cô chưa nhìn vào hắn.

"A, " miệng Hứa Tĩnh Dao đáp lời nhưng thân thể không động đậy. Về điểm này, chút tiền trợ cấp của Lâm Tuyết đủ gì chứ? Lâm gia muốn tìm nơi ổn định còn phải trông cậy vào Lương nhị thiếu! Thấy Lương Tuấn Đào điều khiển chiếc xe mới tinh tiến đến, còn đỗ lại, chưa đợi hắn mở miệng, bà đã nhanh chóng tiến lên, ân cần hỏi han: "Nhị thiếu gia, cậu định ra ngoài sao?"

Lương Tuấn Đào xuống xe, hé ra nụ cười với Hứa Tĩnh Dao, đáp: " Con có mua một ngôi nhà ở ngoại ô, vốn muốn dùng làm tân phòng khi kết hôn. Bây giờ cứ để Tiểu Cao đưa mọi người tới đó ở đi, đợi thu xếp xong xuôi, con sẽ mua căn nhà thích hợp cho mọi người!"

Lời vừa nói ra, toàn bộ người nhà họ Lâm đều vui mừng kinh ngạc một cách khó hiểu. Chẳng những có nơi ổn định, hơn nữa Lương Tuấn Đào còn đồng ý mua nhà cho họ!

Hứa Tĩnh Dao xúc động mà nói: "Cám ơn Nhị thiếu gia! Lâm Tuyết gả cho cậu đúng là phúc khí của cả nhà chúng tôi, một nhà già trẻ chúng tôi sẽ không quên Nhị thiếu gia đã ra tay giúp đỡ trong lúc nguy nan!"

"Khách khí gì chứ, Lâm Tuyết là vợ con mà!" Lương Tuấn Đào mỉm cười, hắn như vô tình hữu ý quét mắt nhìn Lâm Tuyết một cái, người kia vẫn lạnh lùng, đáy mắt rũ xuống cũng không nhìn hắn.

Lâm Văn Bác thở dài một hơi, bệnh hen suyễn đã tốt hơn phân nửa. Ông ta chống batoong bước nhanh lên vài bước, khuôn mặt già nua cười làm lành: "Phiền cô gia (1) phải hao tâm tổn trí rồi! Cả nhà chúng tôi đều dựa vào sự chăm sóc của cô gia, thật sự ... xấu hổ quá!"

"Đi thôi, mau lên xe thôi!" Lương Tuấn Đào thản nhiên nói.

"A, được!" Lâm Văn Bác dưới sự dìu đỡ của Lâm Thông, nâng một chân bước lên xe quân dụng Land Rover, xe việt dã sàn cao, người già thân thể yếu ớt - bệnh nặng như ông ta lên xe cũng tốn sức.

Thấy Lâm Thông chân tay vụng về, đương nhiên không biết chăm sóc người khác, Lương Tuấn Đào liền qua giúp đỡ, nâng Lâm Văn Bác lên xe.

Lâm Thông vừa lắp bắp nói lời cảm ơn vừa hết sức lo sợ, gã thật sự không ngờ Lương Tuấn Đào sẽ đến giúp cha mình.

"Mẹ, mẹ cũng lên xe đi!" Lương Tuấn Đào thấy cha con Lâm gia đã lên xe, liền trở về đón Hứa Tĩnh Dao.

Hứa Tĩnh Dao vì một tiếng "mẹ" của hắn mà nở ruột nở gan, quả thực mừng đến mức không biết cất bước thế nào."A, được! Được!"

Thấy tất cả mọi người đã lên xe, Lương Tuấn Đào đi tới, đùa với tiểu bảo trong ngực Lâm Tuyết, hắn nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cậu bé, nói: "Tiểu tử, gọi dượng đi!"

Tiểu bảo trợn tròn mắt, bộ dáng cực kỳ đáng yêu. Nó cẩn thận quan sát hắn một lượt rồi cười khanh khách vui vẻ: "Dượng!"

"Thông minh quá!" Lương Tuấn Đào vươn bàn tay to, nói: "Đến đây, để dượng ẵm nào!"

Tiểu bảo cắn ngón tay nhỏ, lắc đầu, chỉ cười không nói.

"Còn xấu hổ gì chứ! Đến đây, chỗ dượng có kẹo này!" Lương Tuấn Đào làm động tác lấy kẹo ra, đáng tiếc thứ lôi ra chỉ là khẩu súng. Cũng may đầu óc hắn linh hoạt, cứ đem súng lục quơ quơ trước mặt tiểu bảo mà dụ dỗ: "Rất thực nha! Có muốn hay không?"

Bản năng của các bé trai là hứng thú với súng ống, tiểu bảo vội vàng bỏ ngón tay ngậm trong miệng ra, thân nhỏ với qua, nói nói: "Muốn! Muốn!"

Lương Tuấn Đào nhân cơ hội ôm luôn chú nhóc, tay hắn giấu súng đi rồi tháo huân chương trước ngực xuống cho cậu bé chơi. Dù sao huân chương của hắn còn nhiều, tùy ý đưa người khác mấy tấm cũng không gặp trở ngại gì.

Lâm Tuyết không phản đối, cô nhìn Lương Tuấn Đào ôm tiểu bảo, tiếp tục quan sát hắn đưa đứa nhỏ giao cho Hứa Tĩnh Dao.

Sauk hi Hứa Tĩnh Dao nhận lấy tiểu bảo, Lương Tuấn Đào ôn hoà nói với bọn họ: "Con và Lâm Tuyết đi xe kia!"

"Được! Nhị thiếu gia thích ngồi xe nào thì ngồi xe đó là được!" Hứa Tĩnh Dao vội gật đầu, trong lòng mừng rỡ! Hôm nay đến bước đường cùng, đến Lương gia vốn không trông cậy đối phương có thể thu nhận giúp đỡ cả nhà bọn họ, ít nhiều chỉ mong xin được chút tiền, tạm thời ứng phó nhu cầu bức thiết, nào ngờ Lương Tuấn Đào nhiệt tình chu đáo đến thế, quả thực khiến bọn họ vừa mừng vừa lo.

Đóng cửa xe xong, Tiểu Cao nhấn ga lái xe Land Rover rời đi trước. Lương Tuấn Đào quay lại nói với Lâm Tuyết: "Bà xã, chúng ta lên xe thôi!"

Lâm Tuyết đứng yên không nhúc nhích, Vân Đóa liền lặng lẽ đẩy cô: "Chị mau đi đi!"

Lương Tuấn Đào đã làm rất tốt, không hiểu sao thần sắc Lâm Tuyết vẫn nghiêm trọng không bằng lòng như vậy. Vân Đóa đáng thương nghĩ ngợi, nếu Lương Thiên Dật có thể đối với cô bằng 1/10 thế kia, cô liền hạnh phúc chết mất.

Nói thật, Lâm Tuyết không muốn để ý Lương Tuấn Đào, nhưng trước tình hình hiện tại, người một nhà đều cần hắn thu xếp, nếu cô ở phía sau giở trò thanh cao thì rõ ràng là không thích hợp.

Cô chẳng tiếp tục bướng bỉnh nữa mà nói với Vân Đóa: "Em cũng lên xe đi, chị sẽ đưa em về Lý gia trước!"

Vân Đóa vội vàng lui về sau một bước, đầu cúi thấp, ngập ngừng nói: "Em, em không muốn trở về!"

"Vậy em muốn đi đâu?" Lâm Tuyết khó hiểu hỏi han.

"Dạ, " Vân Đóa cố lấy dũng khí, đáp: "Em muốn cùng chị thu xếp ổn thỏa, chăm sóc cho người thân của chị!"

"Không cần đâu, chẳng phải bọn họ đã có chỗ ở rồi sao?" Lâm Tuyết nhịn không được nở nụ cười, cô quan sát Vân Đóa, nói: "Nghe lời chị, em ra ngoài lâu như vậy, anh trai em sẽ lo lắng đó."

"Hôm nay anh ấy ra ngoài, có thể đến tối mới về, nên. . . em ra ngoài sẽ không có ai tìm đâu!" Vân Đóa do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói ra ý nghĩ thực sự của mình: "Lâm Tuyết, chị xem. . . Người nhà chị đã có Lương nhị thiếu an bài, em đi theo cũng không giúp được gì. . ." Nói tới đây, hai bàn tay nhỏ bé đặt cùng một chỗ theo bản năng xoắn lại với nhau.

"A, " Lâm Tuyết hiểu ra, đôi mi thanh tú bất đắc dĩ nhăn lại, cô hỏi cô bé: "Có phải em không muốn về không?"

"Ách. " Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Đóa hồng hồng, cô bé nhỏ giọng nói: "Vừa rồi. . . Thiên Dật còn chủ động nói chuyện với em!"

Có trời mới biết lúc ấy cô bé kích động cỡ nào, ngay cả lời đáp lại Lương Thiên Dật cũng không nhớ nữa. Cô chỉ nhớ rõ ánh mắt anh ta nhìn cô không lạnh như băng, cũng không lạnh lùng cự tuyệt ngàn dặm như trước.

Lúc người nhà họ Lâm đến, Lâm Á Linh vội tìm chỗ trốn đâu còn tinh thần cản trở cô nói chuyện với Lương Thiên Dật, lực chú ý của những người khác cũng không đặt trên người bọn họ, nên không ai thấy Lương Thiên Dật đã chủ động trò chuyện cùng cô.

Chỉ nhớ lúc ấy anh ta đẩy xe lăn qua, hỏi cô: "Sao cô lại đến đây?"

Vân Đóa không biết mình đã trả lời thế nào, chỉ nhớ bản thân lúng túng đến mức mặt mũi đỏ bừng, hồi hộp đến mức lắp bắp nói năng lộn xộn. Sau khi cô nói xong liền bắt gặp đáy mắt lạnh như băng của người đàn ông kia hiện lên một tia vui vẻ rất lâu rồi chưa thấy.

Vân Đóa cho rằng mình bị hoa mắt, dụi dụi mắt nhìn lại thì anh ta đã xoay đầu sang chỗ khác.

Kế tiếp người nhà họ Lâm và Lưu Mỹ Quân tranh cãi ầm ĩ rồi bị đuổi ra ngoài. Tuy Vân Đóa nhớ thương Lương Thiên Dật, nhưng cô là cô nương trượng nghĩa! Nhà mẹ đẻ Lâm Tuyết gặp nạn, cô không thể ngồi yên phớt lờ. Lúc ấy không biết lấy dũng khí từ đâu, cô chạy nhanh đến bên cạnh Lương Thiên Dật, lần đầu tiên ghé tai anh ta, lưu loát nói một câu: "Đợi em giúp Lâm Tuyết thu xếp tốt cho nhà chị ấy, em sẽ trở lại thăm anh!"

Nhớ khi đó Lương Thiên Dật không nói lời cự tuyệt, anh ta chỉ không nhìn cô mà thôi.

Thấy khuôn mặt Vân Đóa đỏ bừng, Lâm Tuyết trầm mặc. Cô không tình nguyện muốn Vân Đóa tiếp tục dây dưa với Lương Thiên Dật, nhưng nhìn dáng vẻ thẹn thùng hạnh phúc về tương lai và khát khao yêu đương của cô bé, cô không đành lòng tạt gáo nước lạnh.

Mong rằng Lương Thiên Dật không tổn thương người con gái thuần khiết đẹp đẽ này, cũng hy vọng anh ta có thể hiểu ra, biết thương yêu, trân trọng cô bé.

"Được rồi, em đi đi! Nhưng phải chú ý đề phòng Lâm Á Linh, đừng để chị ta đánh em lần nữa!" Lâm Tuyết dặn dò.

"Vâng, em biết mà!" Vân Đóa thấy Lâm Tuyết không phản đối, càng vui vẻ hơn, cô bé lộ ra nụ cười ngọt ngào, ra sức gật gật đầu: "Khi thấy chị ta, em sẽ trốn xa một chút!"

Chờ Vân Đóa đi rồi, Lương Tuấn Đào mới nói với Lâm Tuyết: "Bà xã, chúng ta lên xe thôi!"

Trời nóng như vậy, khó có dịp hắn chịu đứng cùng cô dưới ánh mặt trời nửa ngày. Lâm Tuyết không nhiều lời mà trực tiếp bước lên xe.

Lương Tuấn Đào vội cướp lấy ân cần giúp cô mở cửa, đợi cô ngồi xong, hắn cũng ngồi theo.

Lâm Tuyết giật mình, cô đâu nghĩ hắn lại theo mình vào.

Chưa đợi cô đặt câu hỏi đã có một cảnh vệ binh bước tới mở cửa buồng lái, ngồi vào ghế lái xe rồi khởi động xe.

Trong xe khí lạnh mở ra vừa đủ, mát mẻ thoải mái, so với bên ngoài nóng bức đúng là hai thế giới khác nhau.

Lương Tuấn Đào nhẹ nhàng nắm chặt tay Lâm Tuyết, an ủi: "Chút chuyện này, em đừng lo lắng!"

Lâm Tuyết nhẹ nhàng rút tay về, đáy mắt rũ xuống, cô đáp: "Cám ơn anh."

Con mẹ nó chứ! Lương Tuấn Đào kiềm chế ý nghĩ xúc động muốn chửi tục của mình, cuối cùng hắn vẫn nổi giận: "Em có thể đừng tiếp tục nói với anh 3 chữ kia không?"

Lâm Tuyết lặng im, quả nhiên cô không hề nói nữa.

Nghiêm mặt trong chốc lát, cuối cùng Lương Nhị thiếu gia đã cứng đờ vì Lâm Tam tiểu thư, hắn suy sụp hạ mặt, nhỏ giọng hỏi han: "Em còn giận ư?"

Sức ghen tuông của con quỷ nhỏ này cũng lớn quá đi! Hắn đã ăn nói đủ khép nép rồi, cô còn muốn thế nào nữa?

"Em không giận." trong lòng Lâm Tuyết chua xót một hồi, cô nghiêng đầu sang chỗ khác, ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

"Đều là lỗi của anh! Anh xin kiểm điểm nhận lỗi!" Lương lão nhị đáng thương, hắn không cho rằng mình sai ở điểm nào. "Sau này anh sẽ không đi gặp Hoàng Y Na nữa! Dù cô ấy chết thật, anh cũng không đi! Dù trước lúc chết cô ấy oán hận anh là đồ phụ lòng, dù người trên toàn thế giới đều mắng Lương Tuấn Đào này vong ân phụ nghĩa, anh cũng chịu!"

Bi tráng nghiêm trọng vậy sao? Cuối cùng Lâm Tuyết vẫn nhịn không được mà quay đầu lại, cô nhìn người đàn ông bên cạnh một cái, nói: "Chi bằng chúng ta ly hôn, anh cưới Hoàng Y Na đi!"

Làm thế ... có lẽ Lương Tuấn Đào sẽ không còn cảm giác phạm tội nặng nề này nữa. Đôi khi đàn ông quả là động vật kì quặc, cô toàn tâm toàn ý với Mạc Sở Hàn, không hề phản bội hắn, hắn lại cố tình vì hôn ước giữa cô và Vân Thư Hoa mà không chịu buông tha. Hoàng Y Na phản bội Lương Tuấn Đào, hơn nữa cô ta là nội quỷ Hoắc gia tạo ra đưa vào quân bộ, vậy mà hắn vẫn tràn ngập sự thương hại và cảm giác bứt rứt với cô ta, thật sự khiến Lâm Tuyết không hiểu nổi.

"Em đừng mơ tưởng!" Lương Tuấn Đào không khỏi tức giận, con quỷ nhỏ này càng ngày càng quá mức, dám bảo hắn ly hôn với cô rồi cưới người đàn bà khác sao? Chẳng lẽ trong mắt cô hắn không đáng vậy à? Hắn chỉ vào chóp mũi trên khuôn mặt anh tuấn của mình, dùng giọng điệu vạn phần chắc chắn nói với Lâm Tuyết: "Trừ phi anh chết, em hẵng mơ đến chuyện tái giá!"

". . ." Hiếm thấy thật! Cô cho rằng hắn sẽ nói dù có chết, hắn cũng không cho phép cô tái giá chứ!

Lâm Tuyết tiếp tục trầm mặc, cô dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa mi tâm, cảm thấy hơi đau đầu.

"Vợ à, anh khiến em phiền não thế à?" Lương nhị thiếu rất buồn, hắn xoắn xuýt hỏi cô: "Chúng ta không cãi nhau nữa được không? Không phải là vì đàn bà sao? Từ nay về sau anh không gặp cô ấy nữa có được không?"

Lâm Tuyết quay đầu, cô không muốn nhìn hắn.

"Tuyết!" Hắn sáp lại, ôm lấy eo cô, hôn lên hàng mi dài và cánh môi tươi nhuận, trong mắt tràn ngập nhu hòa và tình yêu. "Đừng bực mình với anh, xoay đầu lại nhìn anh được không?"

Lâm Tuyết nâng mắt, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt sáng rực và khuôn mặt tuấn tú như tranh, sự u lạnh trong lòng như chưa hề yếu đi.

Không phải cô không sinh ra ảo tưởng và ỷ lại vào hắn, nhưng cô sợ loại ảo tưởng và ỷ lại này. Cô sợ … đến một ngày nào đó chúng bị phá vỡ, bản thân cô sẽ không còn dũng khí và sức lực phục hồi như trước.

Sự thương tổn và đả kích từ Mạc Sở Hàn đối với cô là trí mạng, đời này cô không cách nào tiếp nhận được lần nữa.

Lâm Tuyết không hề kháng cự việc Lương Tuấn Đào gần gũi, cuối cùng cô vẫn chủ động cúi xuống gần hắn, chầm chậm đáp lại nụ hôn của hắn.

Hai người hôn nhau nhưng Lương Tuấn Đào không thấy vui vẻ. Hắn cảm nhận được cô không cam tâm tình nguyện thuận theo mình, cô chỉ cùng hắn cho có lệ mà thôi. Hoặc có thể nói rằng, cô chỉ hiến thân cho hắn mà thôi!

"Tuyết, " Lương Tuấn Đào vừa u oán vừa căm tức, hắn không biết nên làm thế nào với cô gái nhỏ này mới tốt. "Rốt cục em muốn anh làm thế nào hả?"

"Anh làm đủ tốt rồi, đời này em cũng không trả được ân tình cho anh!" Lâm Tuyết nằm trong lồng ngực rộng lớn rắn chắc của hắn, giọng nói cuối cùng vẫn không giấu nổi sự u lạnh: "Sự ưu ái của anh . . em không cách nào báo đáp!"

"Anh không cần em báo đáp! Em là vợ anh, chỉ cần em hưởng thụ sự yêu thương của anh đã là báo đáp lớn nhất với anh rồi!" Hắn dụ dỗ mà hôn cô, rất nhẹ nhàng, rất mềm mại, rất triền miên, cố gắng muốn làm cô vui vẻ. "Đời này, em là vợ anh, vĩnh viễn không thay đổi! Anh đã nói sẽ trung thành với cuộc hôn nhân của chúng ta, không phản bội em, bất kể là thân thể hay trái tim!"

Vì sao lúc nào hắn cũng thế này? Luôn thích cho cô nghe mấy lời đâu đâu! Lâm Tuyết tựa đầu chôn sâu trong ngực hắn, lén xóa đi nước mắt trên mi.

"Đừng tiếp tục hờn dỗi được không? Chỗ nào anh làm không tốt em cứ nói ra, anh sẽ sửa! Tin tức Hoàng Y Na cung cấp có vẻ ổn rồi, hỏi đi hỏi lại cũng không được gì! Sau này anh sẽ không đi gặp cô ta một mình nữa!" Lương Tuấn Đào dừng một chút, rồi nói tiếp: "Vì anh mà thân thể cô ấy bị Hoắc gia phá hỏng, anh muốn cô gắng giúp đỡ cô ấy. Chỉ cần thông tin cô ấy cung cấp là thật, anh sẽ trình báo lên quân bộ giúp cô ấy lấy cơ hội. Anh muốn cố gắng hủy bỏ hình phạt cho cô ấy, không để Hoàng Y Na phải tới quân bộ chờ thẩm vấn, thân thể cô ấy quá yếu. . ."

Tình hình cơ thể Hoàng Y Na quả thực rất yếu, Lương Tuấn Đào nghe bác sĩ chủ trị nói, cô ta giống như bị nhiễm chất độc gây nghiện, chất độc đó gây ra chứng động kinh, sau này không biết làm thế nào cô ta bỏ được chất gây nghiện nhưng chứng động kinh thì không cách nào trừ tận gốc.

Cả thân bệnh tật ấy mà đến quân bộ thẩm vấn hoặc bị ngồi tù thì không nghi ngờ gì nữa, cái chết sẽ đến càng nhanh.

Bất kể Lương Tuấn Đào nói gì, Lâm Tuyết cứ luôn im lặng, lúc này như nhớ tới việc gì đó, cô từ từ ngẩng đầu, hỏi: "Tin tức Hoàng Y Na cung cấp có hữu dụng không?"

Hóa ra cô vẫn đang nghe! Lương Tuấn Đào thấy cô chịu quan tâm đến mình, tinh thần không khỏi rung lên, hắn vội trả lời: "Tin hữu dụng không nhiều! Bởi thân phận đặc biệt của cô ấy nên người bên Hoắc gia đề phòng rất kĩ, những thứ cô ấy biết chỉ là mấy việc bên ngoài, không giúp nhiều cho việc điều tra Hoắc gia! Nhưng anh tin rằng Hoàng Y Na đã gắng sức! Cô ấy có tư tưởng bỏ gian tà theo chính nghĩa, quyết tâm cải tà quy chính là tốt rồi, tin rằng lãnh đạo quân bộ hẳn sẽ nể mặt anh, không cố ý làm cô ấy đi tù."

Dù gì Lâm Tuyết vẫn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, Hoàng Y Na tâm cơ rất nặng, cô ta khiến cô không tự chủ được mà nhớ tới Thư Khả. Hoàng Y Na và Thư Khả cùng là một loại người, loại này thích giả vờ nhu nhược đáng thương để tranh thủ sự thông cảm của đàn ông, không ai đoán được tâm cơ trong long bọn họ!

(1) cô gia: cách gọi của bố vợ vs con rể

Thấy xe Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết rời đi, lồng ngực Vân Đóa thấp thỏm, cô cứ đi đi lại lại.

Bước lên bậc thềm cẩn thận lần nữa, cô bé rất sợ sẽ có người đến chặn đường, không cho phép mình tiếp tục vào trong. Lúc nãy có thể tiến vào hoàn toàn là nhờ Lâm Tuyết đưa cô theo, hiện tại Lâm Tuyết đi rồi,cô lo mình sẽ bị đuổi đi.

Khá tốt, không ai cản trở cô, trong lòng Vân Đóa dâng lên một trận mừng thầm nho nhỏ, cô tiến vào trong, khí mát từ bên đó liền phả vào mặt.

Đứng giữa trời bên ngoài, độ nóng khiến cả người đổ mồ hôi, bây giờ bị gió mát thổi tới, thể chất yếu ớt của Vân Đóa hơi hơi không đề kháng nổi, cô nhịn không được mà rùng mình một cái.

"Vân tiểu thư, xin hỏi cô tìm đại thiếu gia ư?" Trương quản gia đi tới, ôn hoà hỏi han.

Vân Đóa gật gật đầu, cô hồi hộp nhìn Trương quản gia, thấy đối phương không đặc biệt đến đuổi mình đi mới chậm rãi buông lỏng. "Vâng, tôi, tôi nói sẽ trở lại gặp Thiên Dật!"

"Được!" Trương quản gia lễ phép xoa xoa cằm, nói: "Đại thiếu gia ở phòng vẽ tranh, cô hãy theo tôi đến đó!"

". . ." khi Vân Đóa theo Trương quản gia lên lầu, không biết thế nào mà suýt nữa bị vấp ngã..

"Nhanh lên một chút, đừng để nhị tiểu thư Lâm gia nhìn thấy!" Trương quản gia quay đầu nhẹ giọng dặn dò.

"Vâng, " Vân Đóa nghe đến tên Lâm Á Linh liền rùng mình, bước chân cũng nhanh hơn, cố gắng theo sát Trương quản gia lên lầu.

Lên lầu hai, quẹo vào hành lang dài, hướng về bên trái chừng 10 bước là tới phòng vẽ của Lương Thiên Dật.

Vừa gõ cửa, Trương quản gia vừa báo: "Đại thiếu gia, Vân tiểu thư đã tới."

Lương Thiên Dật đang vẽ tranh, đến cả con mắt cũng chưa nâng lên, chỉ hừ một tiếng.

"Mau vào đi! Cô chú ý, nói chuyện cẩn thận chút, đừng chọc giận cậu ấy." Trương quản gia tốt bụng dặn dò Vân Đóa.

"Vâng, tôi biết rồi, cám ơn Trương quản gia!" Hai tay bé nhỏ vặn vào nhau, Vân Đóa căng thẳng, chóp mũi rịn mồ hôi, nhưng hơn cả vẫn là sự vui mừng, cuối cùng Lương Thiên Dật cũng chịu để cô đến gần anh ta rồi.

Dẵm trên thảm lông cao tới mắt cá chân, cô lảo đảo đi tới, giống như đi trên sơn đạo gập ghềnh.

Đứng ở chỗ cách Lương Thiên Dật khoảng chừng ba thước, cô dừng lại, quan sát sắc mặt và động tĩnh của anh ta một hồi, xác định anh ta không vì việc mình tới gần mà tức giận, bước chân mới từ từ hoạt động.

Lương Thiên Dật chăm chú vẽ tranh, bức tranh anh ta đang vẽ là tĩnh vật và mèo, không dùng thuốc vẽ cùng bảng pha màu, chỉ dùng chì than tùy ý phác thảo . Một con mèo xinh đẹp bên cạnh lọ hoa trên giấy, cạnh đó còn một con đang ngồi xổm, một con tam thể khác thì liếm liếm móng vuốt nhỏ đáng yêu. Vừa tĩnh vừa động, vô cùng thú vị.

Vân Đóa nở nụ cười, cô thích nhất khả năng sáng tác của Lương Thiên Dật, dù là vật bình thường, anh ta vẫn có thể vẽ ra điểm khác biệt.

Thật ra cô đâu biết, tranh Lương Thiên Dật vẽ nhiều nhất chính là cô. Mỗi ngày anh ta đều dựa theo cô gái xinh đẹp hồn nhiên trong trí nhớ mà vẽ ra, các loại thần thái, đủ mọi dáng vẻ, mỗi bức đều cực kì xinh đẹp!

Nhưng hôm nay, khi tự cô bước chân vào phòng vẽ, anh ta lại vẽ một bình hoa một con mèo chứ không chịu tiếp tục vẽ chân dung cô.

Bị bức tranh hấp dẫn, Vân Đóa bất giác lại gần, cô chậm rãi tới sát Lương Thiên Dật hơn, ngay đến hít thở cũng rất cẩn thận. .

Sau khi gọt giũa hình ảnh cuối cùng, Lương Thiên Dật thấy rất vừa lòng mới hạ bút xuống, xoay mặt qua.

Đột nhiên bắt gặp ánh mắt anh ta, Vân Đóa hoảng sợ. Cô vô thức lui về sau từng bước, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kinh sợ mà cúi xuống.

"Cô tìm tôi có chuyện gì?" Lương Thiên Dật lạnh lùng hỏi.

". . ." Vân Đóa giống con rùa biển nhỏ bị kinh hãi, một lúc lâu sau cũng không dám ngẩng đầu lên.

"Ngẩng đầu lên nhìn tôi!" Lương Thiên Dật ra lệnh.

Lúc này cô mới chậm rãi ngẩng mặt, nơm nớp lo sợ nhìn anh ta.

Lương Thiên Dật lại hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

"A. " Vân Đóa nuốt nướt bọt, nhỏ giọng đáp lời: "Em ... em muốn ... muốn ...muốn tới thăm anh một chút!"

Cô vốn muốn nói mình nhớ anh ta, muốn gặp anh ta nhưng lời đến cửa miệng liền tự động thay đổi, không thể ép buộc bản thân.

Lương Thiên Dật trầm mặc, đôi mắt sương giá lạnh lẽo không kiêng nể gì nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô.

"Thiên Dật. " Vân Đóa cố lấy dũng khí, giải thích: "Em, em thực sự không biết anh bị thương, nếu biết anh bị thương nghiêm trọng thế này, em sẽ không rời xa anh!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh khiết đẹp đẽ, đôi mắt sáng như vậy hẳn sẽ không nói dối! Nhưng ... dù cô không biết chuyện anh ta gặp tai nạn, bỏ đi 2 năm liền không thấy bóng dáng đâu thì giải thích thế nào đây?

Thấy Lương Thiên Dật im lặng không lên tiếng, Vân Đóa càng căng thẳng hơn, bàn tay nhỏ bé vô thức đan vào nhau, cánh môi cắn chặt.

Cô còn chưa đổi được cái tật xấu kia, cứ căng thẳng liền cắn môi. Đáy mắt lạnh băng của Lương Thiên Dật buông lỏng chút ít, anh ta khiển trách: "Đừng cắn môi nữa!"

"A. " Vân Đóa nghe lời nhả răng ra, cánh môi vẫn lưu lại dấu răng rất sâu.

"Cô đến tìm tôi là muốn đạt được gì hả?" Giọng điệu Lương Thiên Dật vẫn tàn nhẫn như cũ, anh ta lạnh lùng nhìn cô gái đáng thương kia, cố gắng duy trì sự lạnh lẽo của mình. "Lâm Tuyết muốn được Tuấn Đào che chở, Lâm Á Linh muốn danh phận Lương Thiếu phu nhân. Cô thì muốn đạt được điều gì? Chẳng lẽ thời gian qua ở Lý gia không tốt à? Cần phải tới đây tranh vị trí Thiếu phu nhân với Lâm Á Linh sao?"

Lời nói của Lương Thiên Dật quá tàn nhẫn, sao anh ta lại nói vậy chứ! Vân Đóa khổ sở lại bắt đầu cắn cắn cánh môi, nhưng bắt gặp cái nhìn tức giận của người đàn ông nọ, cô đành nhanh chóng hé miệng ra. Chẳng qua ... những lời kế tiếp của cô lại khiến Lương Thiên Dật có chút ngoài ý muốn.

Cô nói: "Xin anh đừng vũ nhục Lâm Tuyết, chị ấy không phải cô gái nịnh bợ trong tưởng tượng của anh đâu!"

Lại còn lo lắng thay người khác phân rõ phải trái nữa kìa, khóe miệng Lương Thiên Dật hơi hơi nhướng lên tia mỏng hình cung, không thể nói rõ là cười hay giận.

"Lâm Tuyết là cô gái tốt, hơn nữa Nhị thiếu gia cũng thực sự thích chị ấy, hai người bọn họ là quan hệ vợ chồng rất đằm thắm, không giống anh và Lâm Á Linh!" Chẳng biết lấy đâu ra dũng khí, Vân Đóa lại có thể nói ra những lời hoàn chỉnh này. Cô rất thích Lâm Tuyết, cô không muốn nghe bất cứ ai phỉ báng Lâm Tuyết, dù là Lương Thiên Dật cũng không được.

Lương Thiên Dật đại khái không ngờ lá gan Vân Đóa lớn như vậy, dám cùng mình tranh luận, ngược lại anh ta còn nở nụ cười.

Thấy anh ta cười, Vân Đóa càng luống cuống hơn, bây giờ cô mới phát hiện do xúc động mình đã dám chỉ trỏ quan hệ giữa anh ta và Lâm Á Linh, cô không nén nổi liền kích động. "Rất xin lỗi! Em không có ý đó. . . Ý em là ... Lâm Tuyết là cô gái tốt, xin anh đừng hiểu lầm chị ấy." Nói xong lời cuối, giọng Vân Đóa rất nhỏ, nhưng vẫn nói được hết câu.

Lương Thiên Dật chăm chú nhìn cô một lúc lâu rồi chậm rãi hỏi: "Năm đó, vì sao cô phải xuất ngoại?"

Anh ta chịu mở miệng hỏi cô nguyên nhân, thật sự không dễ dàng gì. Anh ta từng cấm không cho ai được nhắc tới tên cô trước mặt mình, mỗi khi nghĩ đến chuyện giữa hai người, anh ta liền nổi giận không thể nén xuống, không ném đồ đạc thì sẽ đánh người.

Nhưng ... gặp lại Vân Đóa, cô vẫn thanh khiết đẹp đẽ đáng yêu như trước, vẫn nhu nhược bé nhỏ khiến Lương Thiên Dật không thể tiếp tục thống hận cô.

Hơn nữa, sự lưu luyến si mê và nhiệt tình của cô với anh ta nửa phần không giảm, rõ ràng chẳng sợ anh ta lạnh lùng cuồng bạo, cứ như con mèo nhỏ dũng cảm, hết lần này tới lần khác tới gần lão hổ hung ác là anh ta, chẳng sợ bị tổn thương cũng không khóc lóc.

Điều này khiến sự độc ác của Lương Thiên Dật tiêu đi một chút, khiến hận thù trong lòng anh ta tan rã một chút, khiến trái tim đóng băng của anh ta tan chảy một chút.

Vân Đóa căng thẳng, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, đôi mắt sáng cũng mờ mịt. "Em không biết!" Cô hận bản thân mình đần độn, lắc đầu, nhịn không được muốn khóc: "Em thật sự không biết! Anh trai nói khi đi trượt tuyết, đầu em bị thương, rất nhiều việc em không nhớ rõ! Thiên Dật, thực sự em không biết vì sao mình ra nước ngoài, cũng không biết anh tại sao lại bị thương nặng như vậy! Nếu biết, em nhất định không rời xa anh!"

Lương Thiên Dật im lặng, trước ngực phập phồng, dường như đang nghĩ đến tính chân thật trong lời Vân Đóa nói hoặc đang cân nhắc xem có nên chấp nhận lời giải thích kia hay không.

"Thiên Dật. " Vân Đóa từ từ ngồi xổm xuống, cô quỳ rạp cạnh chân anh ta, vuốt ve chúng, đau lòng nước mắt đầy mặt: "Chân của anh . . . gãy sao?"

"Không cần cô quản!" Lương Thiên Dật chuyển động xe lăn, thân mình nghiêng đi. Anh ta không muốn để cô thấy bộ dạng tàn tật của mình, giờ khắc này sầu muộn và bực dọc lại xâm chiếm anh ta.

"Rất xin lỗi, đều là lỗi của em!" Dù hoàn toàn không biết bản thân sai ở đâu, Vân Đóa chỉ biết nếu người đàn ông kia không vui thì chẳng khác nào bầu trời của cô sụp đổ. "Sau này em sẽ ở cạnh chăm sóc anh, không bao giờ ... rời xa anh nữa!"

"Tôi là kẻ bị liệt, kẻ bị liệt vô dụng, cô còn liều mạng kề cận tôi làm gì hả?" Lương Thiên Dật hướng về phía cô quát tháo: "Sau này đừng tới tìm tôi nữa!"

"Không!" Vân Đóa dứt khoát ôm lấy hai chân anh ta, nức nở nói: "Em phải ở cạnh anh! Anh không thể đi lại, chắc chắn tâm tình không tốt! Em phải cùng nói chuyện với anh giải buồn, cùng anh ra ngoài dạo phố du ngoạn! Anh thích nhất đi dã ngoại vẽ tả thực, sau này em cùng đi với anh được không?"

Đôi tay nhỏ bé của cô vẫn mềm mại như vậy, khuôn ngực vẫn ấm áp như xưa khiến trong lòng Lương Thiên Dật sinh ra quyến luyến. Đề tùy cô ôm mình, anh ta không thèm nhắc lại nữa.

Vân Đóa ngẩng khuôn mặt rưng rưng nước mắt nhìn anh ta, thấy anh ta đã bình tĩnh trở lại, cô hỏi: "Có thể để em chăm sóc cho anh không?"

Lương Thiên Dật quan sát cô, khẽ nhếch môi: "Cô chăm sóc tôi thế nào?"

Trong lời nói của anh ta rõ ràng không có sự phản đối hay cự tuyệt, đôi mắt rưng rưng của Vân Đóa nở rộ tia hy vọng, cô kịp thời thổ lộ: "Ngày ngày em đều tới chăm sóc anh!"

"Anh trai cô sẽ đồng ý ư?" Lương Thiên Dật hỏi.

Vấn đề này khiến cô gái bé nhỏ rối rắm trong chốc lát, nhưng cô vẫn kiên định đáp lại: "Nếu anh trai không đồng ý, em vào đây ở được không?" Vân Đóa tức thì nghĩ đến Lâm Á Linh hung ác, tim cô đập hơi nhanh, lại lắp bắp hỏi : "Thiên Dật, nếu Lâm Á Linh đánh em như chị ta nói, anh có thể. . . có thể. . ."

"Có thể giúp cô đánh cô ta ay không à?" Lương Thiên Dật hứng thú hỏi han.

Vân Đóa lắc lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Anh có thể khiển trách chị ta hai câu, em thấy chị ta . . . cũng sợ anh"

Lương Thiên Dật nhịn không được mà nở nụ cười, sau đó nói cho cô biết: "Không thể! Cô ta là người đàn bà của tôi, nổi ghen là hẳn rồi. Làm gì cũng phải có thứ tự trước sau, ai bảo cô tới chậm chứ? Nên cô phải nghe lời cô ta!"

"A." Vân Đóa đau lòng , cô có thể nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát. Nhưng tính tình cô nhu nhược, chỉ nghẹn ngào, không có sự phản bác, kháng nghị nào.

"Nguyện ý ở lại bên tôi thì cô phải học cách chung sống hòa bình với cô ta!" Lương Thiên Dật thấy dáng vẻ bị thương kia cũng có chút đau lòng, nhưng hai năm qua, oán hận tích tụ từng tí một đối với Vân Đóa khiến anh ta không thể dễ dàng tha thứ cho cô. Huống hồ, cái miếng da trâu đánh không đi Lâm Á Linh kia cũng chiều anh ta thành quen, hơn nữa mấy lần Vân Đóa chủ động tới cửa tìm khiến anh ta có cảm giác hai người đàn bà này đều giống nhau, có thể tùy ý mình cần thì cứ lấy.

Phải cùng Lâm Á Linh chung sống hoà bình ư? Vân Đóa khóc thảm thiết, trong lòng khổ sở đến tột đỉnh. Hóa ra, cô và Lương Thiên Dật không thể tìm lại được sự thân mật khăng khít trước kia từng có. Thảo nào Lâm Tuyết luôn nói, gương vỡ dù có đoàn tụ cũng sẽ lưu lại vết rạn, đúng là vậy rồi!

"Nói đi!" Lương Thiên Dật giương cằm lãnh ngạo, anh ta liếc nhìn cô, "Cô bằng lòng thì ở lại, không muốn ở lại thì -- cút đi!"

"Miệng vết thương đã bình thường, bác sĩ nói sau một tuần nữa là có thể tiến hành phẫu thuật thẩm mỹ lần đầu cho em!"

Trong phòng bệnh, Mạc Sở Hàn an ủi Thư Khả vừa thay băng xong.

Tâm tình Thư Khả có chuyển biến tốt vì Mạc Sở Hàn đã dùng số tiền lớn thuê chuyên gia phẫu thuật thẩm mỹ nổi tiếng trên thế giới tới bệnh viện quân khu hội chẩn cho cô ta. Sau khi nghiên cứu, các chuyên gia nhất trí cho rằng có thể tiến hành phẫu thuật.

Vết thương của cô ta cực kỳ nghiêm trọng, đặc biệt toàn bộ phần mũi và tai trái đã biến mất. Nhưng kỹ thuật y học bây giờ cao siêu có thể tái tạo mũi và nặn lại tai ngoài,dù vậy việc này cần thời gian, tuần tự khoảng mười năm, hẳn sẽ từ từ phục hồi hoàn toàn được dung mạo của cô ta.

Mười năm, tuy không tính là dài nhưng cũng không phải là ngắn. Đời người vốn không có được mấy lần mười năm để mà lãng phí. Thư Khả vừa mừng vừa lo, mừng vì rốt cục mình cũng có hi vọng thoát khỏi vẻ xấu xí bên ngoài, lo vì còn phải đợi mười năm nữa!

Mỗi khi soi gương, cô ta sẽ sinh ra loại thù hận không thể đè nén đối với Lâm Tuyết, nhưng cô ta cố gắng che dấu , đâu để Mạc Sở Hàn nhận ra.

Lúc này nghe hắn an ủi, cô ta giả vờ vui vẻ, nói: "Tốt quá! Nhanh phẫu thuật chút đi, em muốn khôi phục lại hình dáng trước kia!"

"Sẽ như thế!" Mạc Sở Hàn cố hết sức trấn an cô ta, hy vọng cô ta có thể gắng gượng vượt qua giai đoạn đen tối nhất này, giống như lúc trước hắn ở trong bóng tối hắc ám cô quạnh, Thư Khả mỗi ngày đều bầu bạn với hắn, cổ vũ an ủi hắn."Vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất thì tốt rồi! Sau này cuộc sống hạnh phúc của chúng ta còn dài!"

Thư Khả rất hài lòng với sự trông nom chăm sóc của Mạc Sở Hàn trong mấy ngày qua, cũng hài lòng với sự hứa hẹn của hắn, nhưng sự trừng phạt của hắn đối với Lâm Tuyết vẫn chưa khiến cô ta vừa lòng. Cô ta không khỏi tức tối oán hận mà nhắc lại: "Sở Hàn, bộ dạng này của em đều do Lâm Tuyết hại. . ."

"Không phải anh đã trừng phạt cô ta rồi ư?" Mạc Sở Hàn ôm eo nhỏ nhắn, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười: "Hiện tại Lâm gia bị đuổi khỏi nhà, chẳng lẽ em chưa hấy hết giận à?"

Lâm gia lưu lạc đầu đường thì sao chứ? Lâm Tuyết vẫn không đau không ốm như trước .. nhưng Thư Khả đâu nói ra, cô ta biết Mạc Sở Hàn không nhẫn tâm trừng phạt Lâm Tuyết, hắn chỉ trút lên người thân của cô. Hiểu rõ tính cách hắn, biết hắn sợ nhất bị người khác vạch trần tâm sự, cô ta liền lựa theo ý, thở dài: "Ai, anh trừng phạt cũng quá nặng rồi, người già nhà họ Lâm yếu ớt, bị đuổi ra đường như vậy thật quá tàn nhẫn. . ."

"Ha ha, " thấy Thư Khả vừa lòng, Mạc Sở Hàn cũng nở nụ cười thỏa mãn: "Ai bảo Lâm Văn Bác sinh ra đứa con gái chọc tới em, đáng lắm!"

Đang nói chuyện, Thôi Liệt gõ cửa tiến vào.

Mạc Sở Hàn quay đầu lại, hỏi: "Thế nào rồi?"

Thôi Liệt cung kính đáp: "Đã chiếu theo lời thiếu gia dặn dò, ngoài quần áo mặc trên người ra, không để bọn họ lấy đi bất cứ thứ gì khác!"

"Hừ!" Mạc Sở Hàn quan tâm tới việc khác hơn: "Sau khi ra ngoài bọn họ tới Lương gia ư?"

Lâm Văn Bác mấy năm trước còn lăn lộn trong thương giới, thủ đoạn cạnh tranh quá tàn nhẫn độc ác, bạn bè được chỉ có mấy người, gây thù hằn thì không ít. Hiện tại, Lâm gia lưu lạc đầu đường, đoán rằng sẽ không có ai chịu ra tay giúp đỡ, dù có muốn trợ giúp thì bọn họ cũng phải kiêng kị sợ bị Mạc Sở Hàn trả thù. Lâm gia chỉ qua lại thân thiết với Vân gia, nhưng Vân gia suy tàn từ lâu, Vân Thư Hoa đưa theo em gái Vân Đóa đến ở nhờ Lý gia, mà Lý gia lại là địa phương của Mạc Sở Hàn, nên nếu Lâm Văn Bác đến bước đường cùng chỉ có thể đưa cả nhà già trẻ tới Lương gia xin giúp đỡ.

"Đúng vậy, thiếu gia thật sáng suốt!" Thôi Liệt cúi đầu, nói: "Cả nhà bọn họ đều đến Lương gia!"

"Rồi sao?" Mạc Sở Hàn từ từ giận tím mặt, hắn nhìn ra vẻ mặt Thôi Liệt giống như có biến cố khác thường."Chẳng lẽ Lương gia thu nhận bọn họ ư? Không thể nào!"

Theo như hắn biết, Lưu Mỹ Quân rất khắc nghiệt, sao bà ta có thể giúp đỡ người nhà họ Lâm chứ?

"Lưu Mỹ Quân Lưu không giữ bọn họ lại nhưng Lương Tuấn Đào sắp xếp, nhường nhà chuẩn bị kết hôn cho Lâm gia nên hiện tại tất cả Lâm gia đều vào ở trong biệt thự đứng tên Lâm Tuyết!" Thôi Liệt đáp đúng sự thực.

"Cái gì?" Mạc Sở Hàn vừa nghe xong liền không ngừng đố kị, hắn cười lạnh, nói: "Lương Tuấn Đào trái lại quá hào phóng rồi! Nghe nói cả nhà bố vợ gặp rủi ro đã lập tức lấy phòng tân hôn ra ư? Hừ, hắn nghĩ rằng làm vậy có thể lấy lòng Lâm Tuyết sao? Mẹ nó chứ, một cặp đê tiện!"

Điều khiến Mạc Sở Hàn tức giận hơn chính là Lương Tuấn Đào lại dùng tên Lâm Tuyết mua biệt thự, đây là thủ đoạn lấy lòng cấp thấp, thật khiến hắn vừa phẫn nộ vừa khinh bỉ! Nghĩ đến Thu Cẩm Viên tự tay mình thiết kế giám sát thi công đã bị Lương Tuấn Đào cho nổ thành phế tích, hắn liền xúc động muốn hộc máu! Đôi mắt đẹp tức thì vằn đỏ, Mạc Sở Hàn tức giận nói: "Truyền lệnh của tôi, cho nổ tung cái ổ chó mới mua của hắn đi !"

"Không được!" Thôi Liệt vội ngăn cản, khuyên nhủ: "Anh đã bị quân bộ chú ý rồi, bây giờ nếu tiếp tục chuyện này. . ."

Thật ra Mạc Sở Hàn cũng không thật sự muốn phá nơi ở của Lương Tuấn Đào, hơn nữa, cho nổ chết người nhà họ Lâm thì chẳng phải hắn và Lâm Tuyết sẽ thành kẻ thù tám đời ư? Hắn khó nén nổi phẫn nộ. "Trước tích lũy cho tôi, tôi muốn xem rốt cuộc Lương Tuấn Đào có năng lực cỡ nào, xem hắn còn có thể dở thủ đoạn gì! Lấy lòng Lâm Tuyết thì sao chứ? Chẳng phải cô ta lợi dụng hắn để trốn tránh tôi ư? Buồn cười thật, Lương Tuấn Đào bị lợi dụng cũng không biết!"

Hẳn là tự biết nhưng không vạch trần thôi! Chu Du đánh Hoàng Cái, một kẻ nguyện đánh một kẻ nguyện chịu. Thôi Liệt oán thầm trong lòng, nhưng anh ta không dám nói ra.

Mạc Sở Hàn quá tức giận, vốn muốn xem khuôn mặt Lâm Tuyết đổi sắc một chút, để cô biết cho tới nay mình vẫn khoan dung và nhân từ với cô, để cô hiểu nếu hắn đủ nhẫn tâm thì người thân của cô đã sớm lưu lạc đầu đường ăn xin rồi! Kết quả, bây giờ tự hắn lại làm mình mặt xám mày tro, còn gián tiếp tạo cơ hội cho Lương Tuấn Đào lập công, ngẫm lại có thể buồn bực chết mất.

Đồ tiện nhân Lâm Tuyết, tới giờ cô cũng không biết cảm ơn, còn oán hận hắn! Chẳng lẽ cô không ngẫm lại, nếu hắn đủ nhẫn tâm, hiện giờ người nhà họ Lâm còn ai có thể sống sót hay không?

Thư Khả đi tới, ôm lấy thắt lưng Mạc Sở Hàn, nũng nịu khuyên nhủ: "Đừng nóng giận! Vì những chuyện đâu đâu mà chọc thân mình tức giận thì không có lợi. Hiện tại em chỉ mong thân thể của anh khỏe mạnh, thứ này so với gì cũng đều quan trọng hơn, những thứ khác đều là mây bay!" Nói xong, cô ta hôn hôn cổ hắn, có chút ý tứ hàm xúc.

Thư Khả rất sốt ruột, Mạc Sở Hàn yêu thương cô ta đủ kiểu nhưng . . . ở trên giường lại không chịu động vào cô ta!

Không được, phải nghĩ biện pháp khiến hắn chạm vào mình, phải nhanh mang thai một chút. Người lien tục lo lắng tình trạng thân thể của Mạc Sở Hàn không thể để lại con nối dõi là Lý Ngạn Thành, cô ta cũng vậy.

Nếu Mạc Sở Hàn tái phát bệnh cũ hoặc hoặc phẫu thuật gan thất bại thì Lý gia sẽ gặp phải cảnh tuyệt hậu.

Lý Ngạn Thành hao tâm tốn sức nộp tiền bảo lãnh cho Thư Khả ra ngoài, sắp xếp cho cô ta ở cùng phòng bệnh an dưỡng với Mạc Sở Hàn là để có thể khiến cô ta mang thai.

Trước hết, tạm thời không quan tâm tới việc đấu đá cùng Lâm Tuyết nữa, cứ mang thai đứa nhỏ rồi nói sau! Dù Mạc Sở Hàn có chết, ít nhất cô ta còn có đứa con, nó chính là máu thịt của Lý Ngạn Thành! Mẹ sang nhờ con, cô ta còn sợ đời này không có chỗ dựa hay sao?

Được Thư Khả khéo hiểu lòng người khuyên giải một lúc, đôi mày nhíu chặt của Mạc Sở Hàn cuối cùng cũng giãn ra, hắn ôm vai cô ta, gượng cười nói: "Quên đi, chúng ta không đề cập tới chuyện không vui nữa! Nói xem, trưa nay em muốn ăn gì hả?"

Lúc này, cửa phòng bệnh lại mở ra, người bước vào là Lý Ngạn Thành.

Thấy hai người ôm nhau, bộ dáng kề cận thân mật, ông ta rất vừa lòng. Tuy đầu óc Mạc Sở Hàn có lúc mơ hồ, luôn nhớ mãi không quên "Tiểu Tuyết" nhưng khi tỉnh táo, hắn vẫn tương đối gần gũi với Thư Khả, hơn nữa chưa bao giờ hắn hỏi ông ta lời hứa giúp hắn đoạt lại Lâm Tuyết bao lâu nữa sẽ thực hiện.

Hy vọng bụng Thư Khả mau to lên, điều ông ta sợ nhất chính là Mạc Sở Hàn bệnh cũ tái phát. Ngộ nhỡ. . . ông ta cũng không dám tưởng tượng, khi đó trái tim có còn dũng khí sống tiếp hay không đây?

"Ừ, hôm nay tinh thần có vẻ không tồi!" Lý Ngạn Thành bước đến gần, tay vỗ vỗ vai Mạc Sở Hàn, nói: "Trên người cũng thêm thịt! Bác sĩ bảo ăn nhiều cơm mới có thể tăng cường thể chất, khi phẫu thuật càng có thể tăng tỷ lệ thành công!"

Mạc Sở Hàn lạnh lùng nhướng mày, không nể mặt mũi ông ta chút nào: "Lời này của ông khiến tôi nghĩ đến việc nuôi heo, đợi mập chút là có thể bán được giá tốt!"

Lý Ngạn Thành cười rộ lên, hiền từ cưng chiều gật gật đầu, nói: "Bướng bỉnh!" Ông ta nhận chén nước trà từ tay Thư Khả, nhấp một ngụm rồi nói tiếp: "Chợ đen nước Mỹ có tin, họ tìm được một thanh niên Hoa kiều có nhóm máu khớp với con, là lưu học sinh, điều kiện các mặt rất phù hợp! Ba đã bỏ ra số tiền lớn, phía Mỹ đã đồng ý phái sát thủ và bác sĩ qua, đợi phát hiện ra gan cậu ta phù hợp để thay cho con liền ra tay! Nhưng vừa khéo, gần đây cậu lưu học sinh kia đang cư trú trong trường. . ."

"Được rồi!" Mạc Sở Hàn ngắt lời ông ta: "Quên đi, tôi không cần!"

"Sao có thể không cần chứ? Chỉ cần có một tia hy vọng thì không thể từ bỏ!" Lí Ngạn Thành an ủi hắn, giống như đang an ủi chính mình: "Đừng nản chí, lần này sẽ thành công! Lưu học sinh kia không thể trốn cả đời ở trường học, dù gì cậu ta cũng phải ra!"

Lý Ngạn Thành tiếp tục ngồi trong chốc lát, uống xong trà liền đứng dậy rời đi. Khi ông ta ra khỏi cửa, Thư Khả nói với Mạc Sở Hàn: "Em đi tiễn ba!"

Mạc Sở Hàn chưa đưa ra sự đồng ý, hắn không nói gì.

Thư Khả tiễn Lý Ngạn Thành rời phòng ngủ, đợi cửa phòng khép lại, cô ta mới theo sát qua, kéo tay Lý Ngạn Thành, nhỏ giọng nói: "Ba, con biết một người có nhóm máu giống với Sở Hàn, gan của cô ta hẳn có thể ghép thành công cho anh ấy!"

------------ END -----------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.