Hứa Tĩnh Dao thầm nghĩ: hiện tại, tình hình nhà họ Lâm giống như chó nhà có tang, hoàn toàn không có nhà để về, Lương nhị thiếu sẽ không sai người quẳng bọn họ trên đường quốc lộ đấy chứ?
Tiểu Cao quả nhiên còn trẻ, được Hứa Tĩnh Dao nói thế, lập tức thành thật trả lời: "Thủ trưởng dặn cháu trước tiên đưa bác và mọi người đến nơi đã sắp xếp, đợi anh ấy trở lại sẽ tính tiếp!"
"Thật không?" Hứa Tĩnh Dao nhất thời kinh ngạc mừng rỡ kêu lên, quả nhiên, Lương Tuấn Đào không thờ ơ vứt bỏ bọn họ. Khác với Lâm Á Linh, Lâm Tuyết ở Lương gia vẫn còn có chút địa vị! "Vậy, làm phiền vị tiểu binh này!"
Thấy Hứa Tĩnh Dao gọi cha con họ Lâm lên xe, Lâm Tuyết trầm mặt, cô lạnh lùng nói: "Mẹ, mùi vị ăn nhờ ở đậu không dễ chịu gì, cẩn thận kẻo lại bị đuổi khỏi cửa lần nữa!"
Lời này khiến Hứa Tĩnh Dao định bước lên xe phải ngừng lại, bà hơi chần chờ rồi quay đầu nhìn cô.
"Chúng ta trước cứ đến khách sạn đi! Sau đó mau mau thuê một nhà trọ, tiền trợ cấp của con chưa hề động tới, con giao cho mẹ dùng trước, chờ dàn xếp ổn thỏa, con sẽ nghĩ cách!" Lâm Tuyết thấy Lương Tuấn Đào lái xe Ferrari qua đây nhưng cô chưa nhìn vào hắn.
"A, " miệng Hứa Tĩnh Dao đáp lời nhưng thân thể không động đậy. Về điểm này, chút tiền trợ cấp của Lâm Tuyết đủ gì chứ? Lâm gia muốn tìm nơi ổn định còn phải trông cậy vào Lương nhị thiếu! Thấy Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-quan-hon/3137166/quyen-2-chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.