Nhưng cô không thể làm như vậy! Đã đính hôn với Vân Thư Hoa, cô là con dâu nhà họ Vân! Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể chìa tay mượn tiền Vân Thư Hoa lần nữa, giao tất cả tiền cho Thư Khả, cô nắm tay của cô ta, dặn đi dặn lại, để cho cô ta ra nước ngoài thay cô tìm Mạc Sở Hàn, để cho cô ta giao số tiền kia cho anh tạm qua cửa ải khó khăn, để cho cô ta thay thế cô chăm sóc tốt cho anh... Ai có thể nghĩ tới cô ta sẽ thay cô chăm sóc anh ta đến mức lên giường rồi!
Khóe miệng cong lên độ cong châm chọc, đôi mắt trong veo của Lâm Tuyết chớp động nước mắt, không tiếng động cười lạnh.
“... Vân Thư Hoa cho rằng ép Mạc Sở Hàn ra nước ngoài thì mọi sự tốt đẹp, hoàn toàn không ngờ Mạc thiếu gia có thể có cơ duyên vô tình gặp gỡ, cứu Hoắc tam thiếu một mạng, được Hoắc lão tiên sinh ưu ái, sau đó được quý nhân tương trợ từng bước lên mây xanh!”
Mạc Sở Hàn không nhịn được nhìn về phía Hoắc Vân Phi, trùng hợp đối phương cũng đảo mắt nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau, nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ, không khỏi xúc động thật lâu.
Khi đó Mạc Sở Hàn chính là lúc ở tận đáy vực, nghèo túng bức bách không xu dính túi. Trùng hợp gặp kẻ thù đuổi giết Hoắc Vân Phi, lúc ấy anh bất chấp tất cả cứu cậu ta, giúp cậu ta tiến hành liều chết đánh giết kẻ thù, rốt cuộc giết chết phần tử vũ trang hung tàn cứu Hoắc Vân Phi.
Khi bác sỹ giao báo cáo kiểm tra vết thương cho Hoắc Gia Tường, ông dù thế nào cũng không thể tin nổi thanh niên vốn không quen biết này thế nhưng cả người bị thương mười mấy chỗ, vẫn dùng cả tính mạng tới cứu đứa con trai thứ ba mà ông yêu quý nhất.
Lúc ấy vết thương của Mạc Sở Hàn nghiêm trọng, nhóm máu của anh cực hiếm, mà cha con nhà họ Hoắc trùng hợp có nhóm máu tương xứng với anh, nên tiếp máu cho anh, cứu được tính mạng Mạc Sở Hàn.
Chờ sau khi Mạc Sở Hàn thoát khỏi nguy hiểm tỉnh lại, Hoắc Gia Tường hỏi anh vì sao liều mình cứu giúp, anh chỉ nói Hoắc Vân Phi đặc biệt hợp mắt, thật ra thì nguyên nhân chính cho đến bây giờ Hoắc Vân Phi cũng không biết.
Mạc Sở Hàn sở dĩ liều mạng cứu Hoắc Vân Phi, là bởi vì cậu ta có một đôi mắt giống Lâm Tuyết như đúc. Trong cuộc sống ở nước ngoài, mỗi ngày anh đều dựa vào ký ức tốt đẹp ngày xưa mà vượt qua, nhớ nhung Lâm Tuyết đến nổi điên.
Liếc nhìn Hoắc Vân Phi, anh đặc biệt thích cậu ta, không cách nào trơ mắt nhìn người có đôi mắt giống hệt Lâm Tuyết bị kẻ thù giết chết, mới toàn mạng cứu giúp.
Khi Thư Khả nói cho anh biết, Lâm Tuyết đã đính hôn với Vân Thư Hoa thì lòng anh đau đớn đến tột đỉnh! Từng vì kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, anh bán mất một phần ba lá gan. Không những không cứu được sinh mệnh của mẹ, anh lại còn bị lưu lại ốm đau suốt đời. Bác sỹ từng nói với anh: Tuyệt đối không thể quá mức đau thương hoặc tức giận, nếu không thì sẽ khiến gan chảy máu.
Anh ói vài ngụm máu tươi, lúc này hôn mê. May mà Hoắc Vân Phi kịp thời chạy đến, đưa anh vào bệnh viện riêng cấp cứu, mới nhặt được về một cái mạng. Từ đó anh thề, không bao giờ vì Lâm Tuyết con đàn bà đê tiện lăng nhăng ngại nghèo yêu giàu này chảy một giọt nước mắt phun một ngụm máu nữa! Anh phải lạnh lùng, khiến những người đã từng tổn thương anh hại anh trả giá bằng máu!
“... Nằm gai nếm mật, quyết chí tự cường, năm năm sau Mạc công tử vinh quy về quê áo gấm quay lại quê hương! Anh vì báo thù mà đến, thời gian ngắn ngủi nửa năm chẳng những khôi phục lại Mạc thị, còn chỉnh nhà họ Vân và nhà họ Lâm oan gia năm đó khiến cho Mạc thị phá sản cha anh nhảy lầu đến còn thảm hơn nhà anh năm đó!”
“Lâm tam tiểu thư ngây ngốc trông chờ năm năm, khi cô tuyệt vọng nhất chuẩn bị kết hôn với Vân đại thiếu, rốt cuộc nghe được tin lành của người tình cũ...”
Lâm Tuyết lẳng lặng nghe, nhớ lại tình cảnh lúc Mạc Sở Hàn mới vừa trở về. Lúc ấy cô cực kỳ vui vẻ, không hề bởi vì anh máu lạnh vô tình mà gây gổ, bởi vì hai nhà Vân, Lâm thật sự quá độc ác với nhà họ Mạc, không lưu lại nửa đường sống, còn làm hại Mạc Cảnh Sơn nhảy lầu, Mạc Sở Hàn trả thù hoàn toàn hợp tình hợp lý, hơn nữa cô cũng không có tình cảm gì với nhà họ Lâm, cho nên cũng không vì thế mà trách cứ Mạc Sở Hàn.
Vẫn còn nhớ ngày hôm đó, cô trang hoàng cho mình một phen, hào hứng đi gặp Mạc Sở Hàn, lại ngoài ý muốn phát hiện Thư Khả ở chỗ anh. Lúc ấy hơi cảm thấy không đúng, Thư Khả tranh thủ thời gian giải thích nói cô ta chỉ tới lấy chút đồ, sau đó vội vã rời đi.
Cô chưa kịp hỏi chuyện về Thư Khả, Mạc Sở Hàn đã tới ôm cô hôn mãnh liệt. Cô hoàn toàn hòa tan trong ngực anh, hai người gắn bó bên nhau cùng nói chuyện tương tư nhau, ai cũng không đề cập đến chuyện cũ làm cho bọn họ đau lòng.
Sau khi từ chỗ Mạc Sở Hàn về, Vân Thư Hoa chủ động tìm cô hủy bỏ hôn ước, lý do thật sự khiến cho cô cảm động. Anh nói người đàn ông cô thật lòng yêu thương đã về, anh không muốn cô miễn cưỡng gả cho anh!
Cứ như vậy, Lâm Tuyết ôm lòng cám ơn bị người đảm nhiệm chồng chưa cưới đầu tiên bỏ!
“... Mạc Sở Hàn tuyên bố nếu như Vân Thư Hoa không hủy bỏ hôn ước với Lâm Tuyết, anh sẽ để cho người lấy tính mạng anh ta! Vân Thư Hoa vì bảo vệ tính mạng vạn bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là chủ động hủy bỏ mối nhân duyên mà anh hao hết tâm tư khó khăn lắm mới có được!”
“Vân Thư Hoa nhân nhượng từng bước một, Mạc Sở Hàn ép sát từng bước, thề muốn cho tình địch cướp đi người phụ nữ trong lòng anh chết không có chỗ vùi thân! Thư Khả khổ sở cầu xin cho anh ta, mấy lần ngăn cản Mạc Sở Hàn giết Vân Thư Hoa, còn nói mình đã từng nhận ân huệ của Vân Thư Hoa, nể mặt mũi của Thư Khả, Mạc Sở Hàn mới đồng ý lưu lại một cái mạng đê tiện của Vân Thư Hoa!”
Lúc ấy Thư Khả ba lần bốn lượt cầu cạnh thay Vân Thư Hoa, nhìn giống như cảm kích Vân Thư Hoa chỉ điểm và trợ giúp, thật ra thì mục đích thật sự chỉ có cô ta mới rõ ràng! Cô ta biết tình cảm giữa Mạc Sở Hàn và Lâm Tuyết, chỉ sợ sơ ý một chút tro tàn lại cháy, mà Vân Thư Hoa thông minh đến mức cô còn lâu mới có thể so sánh, mỗi lần khiến cho tình cảm của Mạc Sở Hàn và Lâm Tuyết bị tổn hại nghiêm trọng đều do Vân Thư Hoa nghĩ ra giúp cô. Vì tiếp tục đối phó với Lâm Tuyết, cô nhất định phải bảo vệ tính mạng của Vân Thư Hoa! Sự thật chứng minh, bản lĩnh công tâm của Vân Thư Hoa không ai có thể so sánh bằng, mỗi lần anh ta ra ý tưởng ôi thiu quan trọng giúp Thư Khả đều vô cùng có tác dụng! Mặc dù Mạc Sở Hàn yêu Lâm Tuyết, mặc dù Lâm Tuyết thủy chung tình thâm không dời với Mạc Sở Hàn, cũng đang rạn nứt đi từng bước về phía Vân Thư Hoa thiết kế, như nước với lửa trở mặt thành thù!
Nếu nói bữa tiệc đính hôn là bắt đầu xé rách tình cảm Mạc Lâm, như vậy sự kiện lồng sắt chính là điểm kết thúc hoàn toàn tình cảm của bọn họ!
Bên trong phòng yên tĩnh đến tĩnh lặng như tờ, không ai nói nữa, giống như tất cả đều vẽ nên kết thúc.
Đằng Nguyên Thiên Diệp đứng lên, cười tủm tỉm nói: “Chuyện xưa của tôi đã kể xong, như thế nào? Mọi người cảm thấy đặc sắc thì thưởng cho một tràng vỗ tay đi!”
Vẻ mặt mỗi người đều không giống nhau, nhưng không ai trả lời cô.
Một hồi lâu, Hoắc Gia Tường mới hài lòng vuốt cằm nói: “Chuyện xưa kể không tệ, xem ra cô nên đổi nghề đi kể chuyện cổ tích!”
“Haizzz, bản tiểu thư chỉ tính khí nhất thời mà thôi, nào nói được chuyện gì đâu!” Đằng Nguyên Thiên Diệp giãn cái lưng mỏi, nói, “Ra ngoài lâu như vậy, cũng nên trở về!”
“Cô không thể trở về!” Người trả lời cô là Hoắc Vân Phi, tròng mắt đen sắc bén của anh liếc qua, lạnh lùng thốt, “Cô còn có có chỗ có ích cho chúng tôi!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]