Một tháng Lâm Thông có mười mấy vạn, nếu như Lâm Á Linh đi làm tin tưởng tiền lương cũng không thấp. Tóm lại, Lâm Tuyết đối xử với bọn họ vẫn có tình cảm, nếu không thì bằng hai mặt hàng này, đi đâu làm việc có lương cao như vậy? Đoán chừng không cần tiền công cũng không muốn thuê bọn họ, đặt ở trong công ty quả thật làm trở ngại trật tự bình thường.
Tất cả đều tiến hành theo mình dự tính, Lâm Tuyết gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý. Thật ra thì cô không có ý định xâm chiếm công ty nhà họ Lâm, chỉ tạm thời cai quản, muốn cho anh em nhà họ Lâm từ bỏ thói xấu hết ăn lại nằm chỉ biết phá đồ, đợi đến khi tiểu Bảo lớn lên, nếu thằng bé có tiền đồ có thể quản lý công ty, cô sẽ trả Lâm thị lại cho cháu trưởng nhà họ Lâm.
Mang anh em nhà họ Lâm đi công ty, bố trí cho bọn họ cương vị công việc phù hợp. Lâm Thông làm quản lý nhân viên cấp cao, phải cần một thời gian huấn luyện tăng cường, mà Lâm Á Linh làm thư ký riêng cho Lâm Thông cũng cần học bổ túc trọng điểm, trong lúc nhất thời hai anh em đều có chuyện phải làm, sẽ không chơi bời lêu lổng giống như trước kia.
Hai người được công ty chính thức thuê mướn, hoàn toàn là thân phận người làm công, mất đi đối xử thiếu gia tiểu thư trước kia, tất cả đều giống như các nhân viên. Ngay cả đi làm trễ hoặc về sớm đều bị cắt tiền lương và tiền thưởng.
Nếu bọn họ không chịu gò bó theo chế độ quy định của công ty, như vậy sau một tháng, tiền lương và tiền thưởng cũng sẽ bị cắt chẳng còn gì cả.
Lâm Tuyết tin tưởng, sau một thời gian ngắn, bọn họ sẽ quen với trạng thái công việc, vì tiền lương và tiền thưởng của mình cũng sẽ bỏ được tính ỷ lại.
Bận rộn toàn bộ một buổi chiều, lúc chạng vạng tối cô nhận được điện thoại của Mạc Sở Hàn. Nhìn dãy số quen thuộc này, tâm tình lập tức trở nên phức tạp.
Cô bố trí cho anh em nhà họ Lâm vào công ty, Mạc Sở Hàn khẳng định nhận được tin tức. Do dự một lát, cô nhận điện thoại.
“Tiểu Tuyết.” Mạc Sở Hàn giống như trước đây gọi nhũ danh của cô, cũng không có bất kỳ khác thường không được tự nhiên nào.
“Vừa đúng tôi có chuyện muốn tìm anh!” Lâm Tuyết nhàn nhạt lên tiếng.
“Chuyện gì?” Giọng của Mạc Sở Hàn mơ hồ như có điều mong đợi, cô đón nhận quà tặng của anh, khiến cho anh rất vui vẻ. di ien n#dang# yuklle e#q quiq on
“Tôi nhận bất động sản và công ty của nhà họ Lâm, bởi vì anh thiếu nợ tôi!” Đầu tiên Lâm Tuyết tỏ rõ thái độ của mình, cô cũng không phải vô duyên vô cớ chỗ điểm tốt của anh, mà là anh thiếu cô!
“Anh biết rõ!” Mạc Sở Hàn cẩn thận lựa lời nói, “Nếu như không có em cũng không có Mạc Sở Hàn anh bây giờ, tiểu Tuyết, em là phúc tinh của anh!”
Lâm Tuyết giả bộ như không nghe thấy nửa lời sau của anh, chỉ lạnh lùng nói: “Chỉ có điều tài sản và công ty của nhà họ Mạc và nhà họ Vân thì tôi không muốn, ngày mai định ủy thác cho luật sư hoàn trả lại cho anh.”
Mạc Sở Hàn trầm mặc một lúc, nói: “Tiểu Tuyết, anh muốn để cho em làm nữ hoàng trong giới kinh doanh!”
“Cám ơn, tôi không có dã tâm lớn như vậy!” Giọng của Lâm Tuyết cực kỳ nhạt nhẽo, hàm chứa lạnh lẽo thấu xương, “Cũng không muốn nhấc lên chút quan hệ nào với anh!”
“Anh không định phá hư gia đình của em, chỉ muốn bồi thường cho em!”
“Nên nhận lấy tôi sẽ không cố ý kiểu cách, không nên lấy tôi tuyệt đối không muốn nhiều hơn một phần!”
Thở dài, Mạc Sở Hàn hơi bất đắc dĩ nói, “Được rồi! Chỉ cần em vui vẻ, chuyện gì anh cũng theo em!”
Đã từng, cô mong ngàn vạn lần, mong đợi anh ngàn y trăm thuận * cô, đến một ngày thật sự như vậy, thì ra tất cả đều đã thay đổi hương vị!
(*) ngàn y trăm thuận: hình dung mọi việc đều thuận theo
“Hiện giờ tôi sẽ liên lạc với luật sư, anh đánh tiếng trước với ông ta đi!” Giọng của Lâm Tuyết rất bình thản, giống như nói chuyện với một người không quan trọng. di1enda4nle3qu21ydo0n
Cô không nhìn thấy nụ cười đắng chát của người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia, giữa bọn họ rốt cuộc không yêu không hận, mục đích của anh coi như đạt tới, tối thiểu anh nhượng bộ đổi lấy cô bình tĩnh mà đối xử.
Coi như không có cách nào vãn hồi lại tình cảm của bọn họ, tối thiếu cô không hề căm hận anh chán ghét anh, anh cuối cùng hòa một ván.
“Được! Cần anh làm cái gì em cứ mở miệng!” Mạc Sở Hàn dừng một chút, lại nói, “Gần đây thân thể cha em không tốt, rát nhớ nhung em, hy vọng có thể nghe một chút giong nói của em, có thời gian em gọi điện thoại cho ông ấy đi!”
Giật mình thật lâu mới biết rõ cha mà anh đang nói tới là chỉ Hoắc Gia Tường, Lâm Tuyết sa sầm mặt xuống, giọng nói lập tức lạnh lẽo rất nhiều: “Ông ta không phải là cha của tôi!”
“Haizzz!” Trong tiếng cười của Mạc Sở Hàn mơ hồ có vẻ tức giận, “Vì muốn lấy lòng Lương Tuấn Đào mà ngay cả cha ruột cũng không nhận! Coi như em đón ý nói hùa anh ta bằng mọi cách thì như thế nào? Quân đội còn không phải vẫn cách chức chờ điều tra em sao!”
Biết do Lý Ngạn Thành tiết lộ cơ mật, chuyện cách chức chờ điều tra nhìn như cực kỳ bí mật nhưng thật ra đều không phải là chuyện cơ mật gì với đội ngũ cấp cao, ngay cả sĩ quan canh gác tuần tra của đơn vị cũng biết.
Lâm Tuyết hơi thẹn quá thành giận, có lẽ không muốn vẻ nhếch nhác của mình lộ ra trước mặt Mạc Sở Hàn: “Chuyện của tôi có liên quan gì đến anh? Bệnh thần kinh!”
Cô cúp điện thoại, giận đến cả người run cầm cập. Suy nghĩ một chút, có cái gì đáng giận chứ? Mạc Sở Hàn chẳng qua là một người không liên quan, anh ta muốn nghĩ sao thì nghĩ, cô mới lười đáp lại anh ta.
Dưới sự hỗ trợ của luật sư, cô rất thuận lợi trả lại toàn bộ công ty và bất động sản của hai nhà Vân, Mạc cho Mạc Sở Hàn.
Luật sư phối hợp như thế, thái độ kiên nhẫn nhiệt tình như vậy, chắc được Mạc Sở Hàn dặn dò.
Cuối cùng trả hai củ khoai lang nóng bỏng tay về chỗ cũ, Lâm Tuyết như trút được gánh nặng thở ra một hơi. Ngồi một mình trong chốc lát lại cảm thấy buồn cười, thì ra áp lực của người được tặng cũng có thể lớn như vậy!
Tất cả đều rất hài lòng, cô cảm thấy không có gì thiếu sót. Tiếp theo chính là chuyện thuyết phục cha con nhà họ Lương ngừng chuyển tiền sinh hoạt mỗi tháng.
Về đến nhà, Mộng Mộng vẫn còn ở trong phòng vẽ học bài, nhưng Lương Thiên Dật thì không thấy đâu. Đi hỏi quản gia Trương, biết anh đi đồn cảnh sát, tự mình tìm hiểu tiến triển của vụ án với cục trưởng Phương.
Làm bài tập với Mộng Mộng một lát, Lâm Tuyết nghe người giúp việc nói Lương Trọng Toàn trở về.
Cô cố ý dặn dò người giúp việc chú ý động tĩnh của Lương Trọng Toàn, chỉ cần ông trở lại lập tức báo với cô, không nghĩ tới hôm nay lại trở về sớm như vậy.
Để Mộng Mộng ra ngoài chơi một lát, còn cô đi thư phòng của Lương Trọng Toàn.
Lương Trọng Toàn ngồi trong thư phòng nhắm mắt dưỡng thần, nghe được tiếng gõ cửa, mở mắt, đáp lời: “Đi vào.” Thấy là Lâm Tuyết đẩy cửa đi vào, hơi ngoài ý muốn. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Lâm Tuyết kêu cha, chậm rãi đến gần.
“Ngồi đi!” Lương Trọng Toàn đứng dậy rót cho cô chén nước tinh khiết nhiệt độ bình thường, tự mình dời bước đưa đến trong tay cô.
Liền vội vàng đứng lên nhận, nói tiếng cám ơn, hai tay Lâm Tuyết nhận ly nước, khẽ uống một ngụm.
“Có chuyện gì sao?” Lương Trọng Toàn biết cô sẽ không vô duyên vô cớ đến thư phòng của ông.
“Đúng vậy.” Lâm Tuyết để ly xuống, ngước mắt lên, thành khẩn nói với Lương Trọng Toàn: “Con muốn thương lượng một chuyện với cha.”
“Con nói đi.” Mặt than của Lương Trọng Toàn khó có được lộ ra nụ cười, chủ yếu vẫn bởi vì thích Lâm Tuyết. Không biết có phải vì Hứa Tịnh Sơ hay không, ông vẫn rất ưa thích cô con dâu này, “Chỉ cần cha có thể làm được, nhất định sẽ giúp con.”
Lâm Tuyết trầm ngâm một lát, chần chừ mở miệng nói: “Là như vậy, khoảng thời gian trước người nhà mẹ con gặp biến cố… Không thể làm gì khác hơn là tạm thời mượn một căn nhà của cha ở tạm.”
“À.” Lương Trọng Toàn hiểu, ngay sau đó gật đầu, “Cha nghe quản gia Trương nói người nhà mẹ đẻ con đã chuyển về rồi, hai người giúp việc bố trí cho bọn họ cũng trở lại rồi. Muốn trả căn nhà lại?”
“Đúng vậy!” Lâm Tuyết hơi xấu hổ, ngượng ngùng nói, “Bất động sản và công ty đều tả về rồi, cho nên không định phiền toái cha nữa.”
Lương Trọng Toàn lơ đễnh khoát khoát tay, nói: “Người một nhà không cần nói lời khách khí, phiền toái ở đâu! Bọn họ là người nhà mẹ đẻ của con, khi gặp nạn đưa một tay giúp đỡ là chuyện đương nhiên, không đáng nói tới. Bất động sản và công ty đều trở lại là tốt rồi, cha cũng yên tâm!”
Nghe Lương Trọng Toàn thông tình đạt lý như thế, Lâm Tuyết rất vui mừng, nhân cơ hội yêu cầu: “Cha ngừng việc chuyển tiền sinh hoạt mỗi tháng đi, hiện giờ thật sự không cần!”
Nếu người nhà họ Lâm lấy lại được công ty và tài sản một lần nữa, dĩ nhiên cũng không thiếu khoản sinh hoạt phí này! Lương Trọng Toàn sảng khoái gật đầu: “Có thể.”
“Cám ơn cha!” Lâm Tuyết đứng lên, nói, “Không quấy rầy cha nghỉ ngơi, con đi ra ngoài trước!”
Xóa bỏ tiền sinh hoạt phí mà Lương Trọng Toàn chi trả, bước tiếp theo chính là Lương Tuấn Đào rồi! Nhưng mà thời gian anh trở về rất muộn, hơn nữa đang giận dỗi với cô, xem ra tối nay không chắc có thể nhìn thấy bóng người anh.
Trước khi ngủ, nghĩ ngợi hồi lâu, Lâm Tuyết quyết định chủ động gọi điện thoại cho anh.
Cầm điện thoại kiểu cổ ở trên đầu giường, ấn số của anh, thật lâu, điện thoại mới tiếp thông, truyền ra giọng nói hơi mệt mỏi của Lương Tuấn Đào: “Có chuyện gì sao?”
Nghe nói như thế liền phát tức, chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể tìm anh? Giọng của Lâm Tuyết cũng không tốt: “Có chuyện!”
“Nói đi.” Giọng điệu của anh nhàn nhạt, nghe không ra tâm tình gì.
Lâm Tuyết lặp lại một lần nữa với Lương Tuấn Đào lời buổi chiều đã nói với Lương Trọng Toàn, đáng tiếc Lương nhị thiếu hoàn toàn không thông tinh đạt lý giống như cha anh. Nghe xong lời của cô, chỉ cười lạnh không nói chuyện.
“Nói với anh đó, anh tỏ vẻ cười lạnh như vậy là có ý gì?” Lâm Tuyết hơi hờn dỗi, người đàn ông này chính là món hàng cắn răng khó chơi, cô cũng đừng trông cậy vào anh có thể dễ nói chuyện giống như cha anh.
“Anh cười cái gì em không biết sao?” Anh khoan thai từ tốn ung dung.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]