Chương trước
Chương sau
Editor: Puck - Diễn đàn

Triệu Bắc Thành hoàn toàn ở vào tình thế bị động, một chiêu sai, thua toàn bộ, bảy tấc của anh hoàn toàn bị Hoắc Vân Phi nắm được, bị ép buộc với tình địch chơi một trò chơi này. Thật ra thì, chơi như thế nào anh đều không được kết quả tốt, nhiều lắm xem như là tên ngốc làm nền mà thôi.

Trong lòng bị bi ai nồng đậm lấp kín, anh nản lòng thoái chí, một hồi lâu, lạnh lùng thốt: “Không được làm tổn thương đến ông bà nội tao! Bọn họ vô tội!”

Anh đã mệt mỏi, không muốn tiếp tục tham gia trận so tài tàn khốc kịch liệt này nữa, chỉ cầu mong ông bà nội của anh có thể bình an vượt qua tuổi già.

“Lỗ tai của mày bị điếc sao? Tao nói rồi, mày đừng thêu dệt chuyện, hai cụ già đó sẽ trường mệnh trăm năm! Mày dám con mẹ nó đùa giỡn ngầm với tao, tao để cho bọn họ sớm đi đoàn tụ với cha mẹ mày, bọn họ chết cũng sẽ nói cho cha mẹ mày, là bị thằng cháu bất hiếu là mày hại chết!” Hoắc Vân Phi nắm giữ được không ít tư liệu về tình địch, biết cha mẹ Triệu Bắc Thành đều đã chết, la do ông bà nội nghèo khó vất vả đi mót rác tạo điều kiện cho Triệu Bắc Thành đọc sách, phần tình cảm này không tầm thường.

Triệu Bắc Thành hận không thể hung hăng xé nát khuôn mặt tuấn tú gian manh trước mắt này, rõ ràng đang coi anh như con khỉ mà đùa giỡn, cố tình còn tỏ vẻ rất công bằng rất vô tội, ghê tởm!

Ngẩng đầu lên, Triệu Bắc Thành lạnh lùng nói: “Tao sẽ không nói hành tung của mày cho bất kỳ ai biết, cũng hy vọng tự giải quyết cho tốt, lỡ như…”

“Lỡ như bị người khác phát hiện ra hành tung của tao báo cho cảnh sát, cũng sẽ tính lên trên đầu mày!” Hoắc Vân Phi không chút do dự nói cho anh ta biết, “Cho nên mày không chỉ phải chú ý tới bản thân không được phạm sai lầm, mà còn phải bất cứ lúc nào cũng ngăn cản không cho người khác phạm lỗi hiểu chưa?”

Cho dù Triệu Bắc Thành có mật báo cho chính phủ hay không, chỉ cần bị đuổi bắt, cũng sẽ lấy ông bà nội Triệu Bắc Thành ra khai đao trước.

Điều khoản bá vương như vậy, khiến Triệu Bắc Thành trừ cắn răng nghiến lợi ra, không thể nghĩ tới biện pháp nào khác?

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Cứ ép Triệu Bắc Thành rời đi như vậy, Đỗ Hâm Lôi càng nghĩ càng thấy không đúng điệu! Chọc phải Hoắc Vân Phi chính là khổ tám đời, như thế nào cũng không đấu lại được người phúc hắc lại âm hiểm này.

“Này, tôi cảnh cáo anh! Không được tổn thương đến ông bà nội của Bắc Thành, có nghe không?” Để tránh tạo thành bi kịch không thể cứu vãn, Đỗ Hâm Lôi vội vàng phòng hờ trước cho anh, “Mắc mớ giữa anh và Triệu Bắc Thành, không thể liên lụy đến người già! Người già lớn tuổi bảy mươi như vậy, tổn thương bọn họ sẽ bị sét đánh đấy!”

“Không có việc gì! Ông trời muốn đánh tôi đã sớm đánh, sẽ không chờ tới bây giờ!” Dáng vẻ Hoắc Vân Phi cà tưng, móc ra một điếu thuốc, vừa định đốt, lại nhớ ra Đỗ Hâm Lôi đang mang thai, vội vàng dập, “Nếu hai tổ tông chết cũng do Triệu Bắc Thành liên lụy, chuyện không liên quan đến tôi!” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn

“…” Lý luận với cầm thú, hết sức khó khăn, Đỗ Hâm Lôi chẳng thèm khua môi múa mép với anh.

Cũng may thái độ của Hoắc Vân Phi rất rõ ràng, chỉ cần Triệu Bắc Thành không trêu chọc anh, không tiết lộ tin tức anh ở thành phố A cho phía chính phủ, hai ông bà cũng sẽ nhận được chăm sóc rất tốt.

Lưu Nga mua thức ăn trở lại, thấy Hoắc Vân Phi ở đây, hơi ngoài ý muốn lại không giật mình. Vui tươi hớn hở nói: “Tam thiếu tới thật đúng lúc, tôi mua rất nhiều đồ ăn, tối nay làm bữa tiệc lớn phong phú chút!”

Hoắc Vân Phi gật đầu một cái, thuận tiện phân phó: “Sắp xếp lại một phòng cho tôi, tạm thời tôi và Hâm Lôi phải tách ra ngủ!”

Lưu Nga còn chưa kịp nói chuyện, Đỗ Hâm Lôi đã đứng lên trước: “Bớt không biết xấu hổ đi! Ai cho phép anh ở đây? Tách ra ngủ cũng không được, tôi không đồng ý cho anh ngủ lại!”

Kêu gào xong rồi, hồi lâu mới nghe thấy Hoắc Vân Phi nhỏ giọng giải thích: “Tôi… không có biện pháp vào ở khách sạn, sẽ có người bắt tôi đấy!”

Thế này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, thân phận của Hoắc Vân Phi khiến cho anh không cách nào giống như người bình thường đi thuê phòng khách sạn, thời gian xuất hiện bên ngoài của anh càng nhiều thì khả năng bị người phát hiện càng lớn.

Đỗ Hâm Lôi lập tức ngậm miệng, nhìn vòng quanh phòng khách nho nhỏ, một hồi lâu mới nói: “Chỉ có hai gian phòng, hơn nữa nhỏ như vậy, bụng của tôi như thế, nếu như chen một giường lớn với dì Lưu…”

“Ai bảo em chen một giường lớn với dì Lưu?” Hoắc Vân Phi liếc cô một cái. Đùa sao, người phụ nữ của anh mình cũng không được ôm, sao có thể để cho người khác thân cận. Cho dù là phái nữ cũng không được, “Tôi ngủ trên ghế sa lon đi!”

Căn phòng nhỏ như vậy, quả thật giống như lồng chim bồ câu, anh rất hoài nghi chiếc ghế sa lon bằng vải bố nho nhỏ có thể chứa được thân thể của anh hay không.

Đỗ Hâm Lôi cũng lo lắng vấn đề như vậy, ghế sa lon quá nhỏ, thân thể của Hoắc Vân Phi quá to lớn, sợ rằng một nửa phải đặt lên nền nhà.

“Thật phiền phức!” Đỗ Hâm Lôi nhíu đôi mi thanh tú lại, không vui xua đuổi  nói, “Không có việc gì tới tìm việc cho tôi, anh từ đâu mau cút về đó! Dù sao ngày dự sinh của tôi còn gần nửa tháng nữa!”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Trên thế giới này còn có bạn trai nào có tính khí tốt như Hoắc tam thiếu sao? Bị bạn gái kiêm mẹ của đứa bé bọn họ xua đuổi (trước mắt anh tạm thời định vị quan hệ giữa anh và Đỗ Hâm Lôi như vậy),chẳng những không tức giận, còn chủ động giúp cô đổi thuê một căn phòng lớn. [email protected]`l3q21y"d0n

Tất cả toàn bộ do Hoắc lão tam giải quyết, Đỗ Hâm Lôi ngay cả đầu ngón tay cũng không cần động. Sau khi dùng xong bữa tối, làm tiếp tản bộ sau bữa ăn, cả đám bốn người bọn họ (tính cả dì Lưu và cục cưng trong bụng Đỗ Hâm Lôi),chậm rãi vào thang máy, đi xuống sáu tầng lầu, đã đến khu vực nhà giàu.

Khu nhà trọ này phân thành kiểu nhà lớn nhỏ, Đỗ Hâm Lôi ở chỉ có năm sáu chục mét vuông, còn có vài căn mười mét vuông. Thuê phòng mới thậm chí có một trăm năm mươi mét vuông, chỉ có điều tầng lầu khá thấp, ở lầu chín.

Đi tới, Đỗ Hâm Lôi giật mình, không khỏi mắng Hoắc Vân Phi: “Anh trâu bò lắm không phải chỉ nhiều hơn hai đồng tiền thôi sao? Ba người chúng ta làm gì phải ở căn phòng lớn như vậy?”

Năm căn phòng ngủ, hai phòng vệ sinh, anh cho rằng bọn họ có bao nhiêu người ở!

“Ngốc, tôi đây không phải đốt tiền, mà đang mưu tính sâu xa có được không?” Hoắc Vân Phi rất có tâm tình mà chỉ chỉ chỏ chỏ bố cục trong phòng, “Ba người chúng ta mỗi người một căn phòng ngủ, sau khi cục cưng sinh ra đương nhiên cần một căn phòng ngủ nhỏ, mặt khác khách tới nhà, thỉnh thoảng ngủ lại gì đó, có phải cũng cần một gian phòng khách dự bị không? Hai phòng vệ sinh nhiều tiện lợi? Tránh cho sáng sớm cần thay phiên nhau xếp hàng đi toilet!”

Ghê tởm! Đỗ Hâm Lôi trừng mắt nhìn anh, chẳng lẽ anh còn chuẩn bị ở lâu dài ở đây!

“Anh định ở chỗ này bao lâu?”

“Dĩ nhiên ở đến khi… Em sinh đứa bé ra mới thôi!”

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Buổi tối, Đỗ Hâm Lôi vui vẻ tràn trề ngâm nước nóng tắm, bọc khăn tắm từ trong phòng tắm đi ra.

Căn phòng rộng cũng có chỗ tốt, tối thiểu diện tích phòng tắm lớn hơn gấp hai trước kia, hơn nữa phòng tắm và toilet tách ra, hết sức thuận tiện.

Soi gương bôi chút sữa, liền nghe được trong phòng tắm bên kia có người hắng giọng kêu gào: “Đỗ Hâm Lôi! Đỗ Hâm Lôi!” dieendaanleequuydonn

Thật đáng ghét, buổi tối khuya gọi hồn hả! Đỗ Hâm Lôi tức giận đi tới, gõ gõ cửa phòng tắm ý bảo anh đừng kêu nữa, “Có chuyện gì?”

“Lấy cho tôi cái quần lót tới đây!” Người đàn ông bên trong yêu cầu.

Một luồng nhiệt từ cổ xông thẳng lên trên mặt, cô phun ra một ngụm, tức giận hỏi, “Tôi là người giúp việc của anh sao?”

“Em là  bạn gái ở chung với tôi chứ sao!” Người đàn ông bên trong mềm giọng năn nỉ, “Giúp tôi một chút đi, dù sao tôi cũng không thể trần truồng như vậy đi ra ngoài! Em sẽ mắng tôi cố ý giở trò lưu manh!”

Mặt của cô cháy sạch đến lợi hại hơn, tên đàn ông vô lại này, thật hoài nghi anh rắp tâm, “Chuyện này liên quan gì đến tôi? Sao anh không để cho người khác lấy cho anh?”

“Người khác? Em nói là dì Lưu?” Hoắc Vân Phi kéo dài giọng giống như thật khó xử, “Để cho dì ấy lấy quần lót cho tôi, không tiện chứ sao!” Sau một lúc lâu, không nghe thấy giọng nói của Đỗ Hâm Lôi, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, “Nếu không em nói một tiếng với dì Lưu, để cho dì ấy lấy giúp tôi!”

Đỗ Hâm Lôi tức giận đến không nói hai lời, xoay người rời đi.

Chỉ trong thời gian chốc lát, cô đi vào phòng ngủ lấy quần lót của anh ra, còn không đợi cô gõ cửa, chợt thấy cửa phòng tắm mở ra.

Khi cô như đang gặp địch mạnh, thấy bên hông Hoắc Vân Phi thắt một cái khăn tắm lớn như không có việc gì đi ra.

“Anh…” Đỗ Hâm Lôi rất tức giận, người này cố ý chơi cô, “Anh có khăn tắm còn sai khiến tôi cầm quần lót cho anh!”

“Tôi quên còn có khăn tắm!” Hoắc Vân Phi giang tay, rất vô tội.

Ném quần lót kiểu nam trong tay lên trên mặt anh, cô xoay người rời đi.

Người gì chứ! Cô thề chờ lần sau anh kêu thê thảm đến đâu ở trong phòng tắm cô cũng không phản ứng đến anh!

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Đêm nay, Đỗ Hâm Lôi vì đề phòng háo sắc, cố ý khóa khóa ngầm. Chỉ có điều một đêm ngủ thật yên tĩnh, cô không nghe được âm thanh có người đẩy cửa phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.