Cố Vân Cảnh chắc chắn nói:
"Đặng Khoan như ta hôm nay, bị ai đó tới gần hoặc tiếp xúc. Kẻ trộm rất thông minh, cầm chìa khoá được rồi trả lại trong thời gian rất ngắn, bởi vậy hắn không có phát giác."
"Nhưng đây chỉ là suy đoán của ngươi mà thôi." Tiêu Mộ Tuyết nói.
Cố Vân Cảnh cười: "Thế nào, Tuyết Nhi không tin suy đoán của ta? Đúng là nó chỉ là phỏng đoán, nhưng tốt xấu cũng cho chúng ta phương hướng không phải sao? Bằng không, không có bất kỳ đầu mối nào, lại giống ruồi không đầu."
"Tiếp theo chỉ cần hỏi Đặng Khoan, ai đã từng tiếp xúc với hắn là đủ."
Mặc dù biết Cố Vân Cảnh nói có lý, nhưng Tiêu Mộ Tuyết vẫn lo lắng:
"Như vậy sẽ có rất nhiều người, đây chẳng phải mò kim đáy biển?"
Cố Vân Cảnh trầm tư một lát, nói:
"Đặng Khoan làm quan thanh liêm, rất ít ra ngoài xã giao. Hắn làm người chính phái, cũng không đi dạo thanh lâu. Theo ta được biết, mỗi ngày sau khi hạ triều hắn đều sẽ chỉ làm công vụ. Bởi vậy tiếp xúc với hắn chỉ có người trong Hộ Bộ. Như vậy chúng ta chỉ cần lần lượt hỏi thăm bọn họ là đủ."
Tiêu Mộ Tuyết gật đầu: "Nếu vậy thì phạm vi được thu nhỏ rồi."
Đã có cách phá án, Cố Vân Cảnh rất vui vẻ. Tiêu Mộ Tuyết thấy Phò mã như vậy, không khỏi đề điểm chuyện ấy. Phò mã thì một điểm liền thông, bắt đầu mọi loại trêu đùa Công chúa điện hạ.
Tiêu Mộ Tuyết xấu hổ cười, đánh vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-pho-ma/3402088/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.