109. Tẩy trần
"Rắn?" Đào Sách cau mày nói, "Vân Cảnh, ngươi làm sao xưng hô như vậy?"
"Ngươi gìn giữ Khúc Phi Khanh như thế, giao tình rất tốt đi?"
Đào Sách nhún vai, khoát tay, mặt vô tội:
"Là ta muốn, nhưng nàng không nhìn trúng ta."
Đào Sách là con nhà Hầu gia, thân thế coi như hiển hách, tướng mạo cũng rất anh tuấn vậy mà Khúc Phi Khanh lại không nhìn trúng? Cố Vân Cảnh kinh ngạc nói:
"Ánh mắt Khúc Phi Khanh cao như vậy? Vậy bình thường nàng kết giao với ai?"
"Không biết." Đào Sách nâng cằm, mờ mịt nói, "Nàng rất thần bí, lại rất ít xuất hiện, hành tung cũng không cố định. Phải mất một tháng ta mới gặp nàng một lần đó."
"Ngươi không hiểu nàng cái gì vậy mà cũng bị mê hoặc đến thất điên bát đảo." Cố Vân Cảnh híp mắt nói.
"Đây là mị lực của nàng- mà nào chỉ riêng ta? Tất cả từ già tới trẻ đều bị nàng mê hoặc mê man."
"Ta cũng gặp qua Khúc Phi Khanh rồi, thấy cũng được thôi."
"Thấy cũng được thôi?" Đào Sách mở to hai mắt, "Ngươi, ngươi quá phí của trời!"
"Chỉ có Công chúa điện hạ mới mỹ lệ nhất." Cố Vân Cảnh cười nói.
Hai người vừa đi vừa nói, rất nhanh đã tới ngã ba, bên trái là Võ An Hầu Phủ, bên phải là Trấn Viễn Hầu Phủ. Đào Sách thì do dự nên về nhà hay đi theo Cố Vân Cảnh tham gia náo nhiệt.
Đào Sách: "Ta muốn đi nhà ngươi chơi nhưng ta sợ cha ta nhéo lỗ tai... Ổng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-pho-ma/3402080/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.