86
Dư Lương xuất phủ đi Vạn Xuân Lâu, Lữ Lâm đi hoàng cung. Hắn biết phẩm tính con trai mình - đầu to não nhỏ, vạn nhất Đại Lý Tự khanh thẩm vấn nói ra xuân tâm động và ngân phiếu, vậy Lữ gia chắc chắn diệt môn.
Lữ Lâm hùng hổ vào hoàng cung, gặp Hoàng đế, dáng vẻ đáng thương, quỳ dưới đất, khóc ròng nói:
"Bệ hạ."
"Ninh quốc công đến vì Lữ Trọng đi? Trẫm đã giao vụ án cho Đại Lý Tự tra xét, nếu Lữ Trọng thật sự bị oan, Đại Lý Tự khanh sẽ tự biết minh oan cho hắn." Tiêu Quan nói.
Tiêu Quan vừa nói vừa đỡ Lữ Lâm dậy, "Ninh quốc công không cần như thế."
"Lão thần không phải đến cầu tình." Lữ Lâm không tiếp nhận Tiêu Quan nâng đỡ mà tiếp tục dập đầu đến đổ máu.
"Ninh quốc công, khanh mau đứng dậy."
Tiêu Quan nhìn vết máu mà không đành lòng, nói.
"Bệ hạ, nếu ngài không đáp ứng lão thần thỉnh cầu, lão thần quỳ hoài không đứng dậy." Lữ Lâm nói.
"Ninh quốc công, khanh làm khó trẫm." Tiêu Quan thở dài, "Lữ Trọng mạo phạm con dâu của trẫm, vô luận từ nguyên nhân nào hắn vẫn đáng tội chết vạn lần. Trẫm đã nể mặt khanh, xem như phá lệ khai ân. Nếu trẫm còn quá bất công, khó tránh thiên hạ lên án."
"Lão thần vạn phần cảm kích bệ hạ ân tình... Những năm qua ngài đối đãi Lữ gia ân trọng như núi... Trong cuộc đời của thần làm được chính xác nhất là phụ tá bệ hạ đăng cơ. Mặc kệ có bao nhiêu gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-pho-ma/3402057/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.