Vấn đề Thượng Quan Lan nói tới Cố Vân Cảnh làm sao không lo lắng? Nàng còn rất hi vọng mình là nam nhân để danh chính ngôn thuận thích công chúa đây, chỉ tiếc cuối cùng đều không phải. Nếu Tiêu Mộ Tuyết là người bình thường, nàng có thể sẽ không kiêng kỵ mà biểu đạt lòng ái mộ, nhưng thực tế Tiêu Mộ Tuyết là công chúa, sau lưng đại biểu chính trị. Nghĩ tới những thứ đó, Cố Vân Cảnh vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ.
Thượng Quan Lan vỗ vai nàng, không đành lòng nói nữa, chỉ chậm rãi nói:
"Con suy nghĩ kỹ đi, vi sư chỉ nói đến thế thôi."
Rồi một tràng tiếng gõ cửa phá vỡ khung cảnh hai sư đồ nói chuyện. Cố Trung đến báo rằng:
"Thế tử, có người cầu kiến ngài, tự xưng là sứ giả Nam Sở."
Cố Vân Cảnh mở cửa, hỏi: "Sứ giả Nam Sở cầu kiến ta làm gì?"
"Hắn không nói rõ ạ, mà chỉ nói có chuyện quan trọng cầu kiến ngài, trông hắn có vẻ rất cấp bách." Cố Trung nói.
Cố Vân Cảnh nghĩ ngay có liên quan đến Vũ Văn Ngạn. Quốc quân Nam Sở chẳng lẽ gặp việc khó rồi?
"Dẫn hắn vào sảnh đi." Nàng nói.
Cố Trung nghe lệnh và rời đi.
"Con đoán Vũ Văn Ngạn gặp phiền toái rồi." Cố Vân Cảnh lo lắng nói, "Và khẳng định là không nhỏ. Nếu không hắn sẽ không xin con giúp đỡ."
"Con tính thế nào, giúp hay không giúp?" Thượng Quan Lan hỏi.
"Vũ Văn Ngạn đã đồng ý đi Tây Lương lấy tuyết linh thảo, bất kể thế còn đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-pho-ma/3402023/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.