Vũ Văn Ngạn một bụng lửa giận nhưng đối mặt với Tiêu Mộ Tuyết chỉ có thể cắn răng nuốt vào.
"Lục công chúa nói đúng." Hắn gượng cười nói.
Tiêu Mộ Tuyết sai người lấy phổ khúc, nàng nhìn qua và đem nó đưa đến trước mặt Vũ Văn Ngạn, ngữ khí không biểu tình nói:
"Phổ khúc này có thể chứng minh phò mã không có gian lận, càng không giở trò âm mưu quỷ kế. Quốc quân không ngại xem qua một chút."
Vũ Văn Ngạn lúc này gặp phải một vấn đề cực kỳ lúng túng, đó là phổ khúc không phải dùng chữ mà là nốt nhạc trong khi hắn chỉ biết chữ chứ không hề biết nốt nhạc. Nam Sở là một đất nước không có văn hoá, bất kể chính trị hay kinh tế đều không thể sánh với Tiêu Quốc. Người Nam Sở chỉ biết đao quang kiếm ảnh, không biết phổ khúc âm luật, Tiêu Mộ Tuyết đưa phổ khúc như thế làm Vũ Văn Ngạn không thể không tiếp thu. Cho dù không biết thì cũng phải giả vờ biết. Thế là, Vũ Văn Ngạn tiếp nhận phổ khúc, nghiêm túc lật xem với dáng vẻ am hiểu sâu.
"Quốc quân rất tinh thông âm luật?" Tiêu Mộ Tuyết hỏi.
"Ừ, từ nhỏ ta đã thích nghiên cứu âm luật." Vũ Văn Ngạn cười nói, "Có rảnh, mong công chúa điện hạ chỉ điểm nhiều hơn."
"Bản cung có một chuyện không rõ. Quốc quân đã nghiên cứu qua âm luật, vì sao còn cầm ngược phổ khúc?" Tiêu Mộ Tuyết kinh ngạc.
Vũ Văn Ngạn lúng túng, vội sửa lại; hắn xấu hổ đến mức nửa ngày nói không nên lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-pho-ma/3402018/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.