40. Chìa khóa
Ngày hôm sau, hạ triều, Đặng Khoan quả nhiên gặp chuyện. Khi xe ngựa đi trên đường, đột nhiên có một người ăn mày già vọt ra, đâm vào trước xe ngựa. Ngựa bị thình lình kinh hách, kích phát hung hãn, khiến vó ngựa tung cao và trong giây lát đạp người ăn mày mấy đá. Cũng may Đặng Khoan mang theo hộ vệ võ nghệ cao cường, xoay người bay đến trên lưng ngựa, nắm chặt dây cương, rồi sờ đầu ngựa, người hộ vệ phải mất một lúc để tuần phục lại con ngựa.
"Lớn mật, ăn mày nhà ngươi dám quấy nhiễu Đặng đại nhân!" Thủ hạ Đặng Khoan cả giận nói, và từ trên lưng ngựa nhảy xuống.
"Ôi ôi, đau chết mất..." Ăn mày già ngã xuống đất, xoa mắt cá chân bị thương, đau đớn nói.
Tuấn lãng nam tử nghe được tiếng ồn ào, vén mành, hỏi hộ vệ:
"Thạch Bằng, chuyện gì phát sinh?"
"Đại nhân, không có gì ạ, là một lão ăn mày té trước xe ngựa mà thôi." Thạch Bằng cung kính nói.
Vì là một chuyện bình thường, Đặng Khoan không để trong lòng, tùy tiện nói:
"Cho hắn đi đi."
Hộ vệ lĩnh mệnh, đi đến trước mặt lão ăn mày, ý bảo đi đi. Không ngờ lão ta lại lăn lộn trên mặt đất, chết sống không chịu đi, nói:
"Ôi ôi, đau chết mất, tôi hiện tại không thể đi được rồi."
Thạch Bằng cảm thấy đại nhân nhà mình là Hộ Bộ Thượng Thư, mỗi một phút đồng hồ đều cực kỳ quý giá, vẫn là mau rời đi quan trọng hơn. Hắn khom người, sẽ nâng lão ăn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-pho-ma/3402011/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.