- lão đại, hôm nay phu nhân có hẹn với Triệu Phi Vũ gặp mặt ở quán cafe Snew.
Vừa nghe đến đây trán của anh đã nổi gân xanh.
Lại phải để anh đi bắt ghen nữa sao ?
Lần trước suýt nữa mất mặt, lần này không biết lại thành ra trò đùa gì ?
- cho người bảo vệ cô ấy. Tôi còn công việc cần xử lý.
Tiêu Dực nghe xong có chút ngạc nhiên, lần này không đi bắt ghen tận nơi như lần trước sao ?
- lão đại, tôi vẫn có một thắc mắc.
Tiêu Dực có nghi vấn nghĩ mãi vẫn không ra, không hỏi thì ăn không ngon mà hỏi rồi sợ bị phạt.
Cuối cùng vẫn chọn hỏi.
- cậu muốn biết tôi thật sự là mất trí thật hay không ?
Tiêu Dực còn chưa mở miệng hỏi đã bị Phong Dật Hành nhìn ra được.
- tôi mất trí là thật nhưng khôi phục được một phần ký ức cũng là thật. Bác sĩ nói cục máu bầm trong não tôi đang tan dần, rất nhanh có thể nhớ lại hoàn toàn mọi chuyện, còn hiện tại tôi chỉ nhớ được một phần nào thôi.
Tiêu Dực không hỏi thêm gì.
- nếu cô ấy hỏi cậu có thể nói thật.
- tôi thấy vẫn để ngài tự miệng thú nhận với phu nhân vẫn thích hợp tôi nói cho phu nhân nghe.
Quán cafe Snew
Chiêu Dương chọn cho mình một chiếc váy trắng cúp ngực dạng xoè, tóc búi gọn, đeo cặp kính râm màu vàng.
Cô tiến lại bàn cạnh cửa sổ nơi có thể xem cảnh hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-nhan-tinh/3701254/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.