Mạch Đình đưa cô về đến trước cổng lớn Phong Tuyết.
- em vẫn ổn đúng không ?
Mạch Đình nhắc đi nhắc lại cùng một câu hỏi cho cô rất nhiều lần, khiến cô nghe cũng thấy phiền.
- anh đã hỏi câu hỏi này rất nhiều lần rồi. Em thật sự không sao, anh cũng biết rồi đó. Em có trách nhiệm em phải làm, mấy lời châm chọc đó em làm sao để ý được.
- hay là em ở bên cạnh anh, anh cũng có thể giúp em.
Mạch Đình biết cô ở bên cạnh Phong Dật Hành vì muốn mượn tay Phong Dật Hành giúp cô trả thù và cũng chỉ có Phong Dật Hành mới có khả năng giúp cô tìm được kẻ thù và trả được thù.
Nhưng Mạch Đình vẫn lo lắng cho cô.
Với thái độ dửng dưng hôm nay của Phong Dật Hành tại buổi tiệc, không lên tiếng nói giúp cô nửa lời mặc cho cô bị kẻ này đến kẻ khác gây khó dễ, sỉ nhục cô trước đám đông.
- anh về đi, em phải vào nhà rồi. Bên ngoài thật sự rất lạnh !
Chiêu Dương ôm lấy hai cánh tay mình mà run rẩy.
- lần sau đừng mặc phong phanh như vậy, dễ bị cảm lắm.
- em biết rồi, anh cứ cằn nhằn mãi thế.
Chiêu Dương quay người đi vào bên trong.
Cánh cổng lớn mở ra, một chiếc xe hơi đã đậu sẵn chờ đưa cô vào bên trong nhà.
Mạch Đình nhìn cô lên xe rời đi, mới yên tâm mở máy xe điều khiển vô lăng chạy đi.
Chiếc xe của Mạch Đình vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-nhan-tinh/3675488/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.