Chiêu Dương trở về Phong Tuyết, cả ngày chỉ nghĩ đến câu nói mà Phong Dật Hành nói lúc sáng. 
Cô không nghĩ cô từng gặp anh, từng quen biết anh. Cho dù cô cố nghĩ cũng không nhớ ra được cô và anh đã tình cờ gặp gỡ anh như thế nào. 
" phu nhân, đến giờ ăn tối rồi. Ông chủ đang chờ cô bên dưới nhà cùng dùng cơm tối." 
Bên ngoài truyền đến giọng nói của quản gia Ôn Túc. 
" tôi sẽ thay đồ xuống ngay !" 
Cô bật người ngồi dậy lên tiếng đáp lại quản gia Ôn Túc. 
5 phút sau cô thay xong quần áo xuống dưới nhà bếp cùng Phong Dật Hành ăn tối. 
Đây là bữa ăn đầu tiên cô ăn cùng người khác, lại còn là một người đàn ông xa lạ. 
- tôi không biết em thích ăn gì, cho nên... 
- tôi rất dễ ăn, ăn gì cũng được. Anh không cần quan tâm đến sở thích của tôi đâu. 
Cô rất nhanh đã trả lời lại anh bằng câu nói lạnh nhạt vô cùng. 
Cô không muốn bản thân quá thân thiết với anh, cũng không muốn lấy lòng anh. Cô chỉ biết trong hợp đồng lần này cô có lợi và anh cũng có lợi cho nên việc lấy lòng và thân thiết về mối quan hệ là không cần thiết. 
- thế em có dị ứng với thức ăn gì không ? Tôi nhớ trước kia em dị ứng với sữa tươi. 
Chiêu Dương dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Phong Dật Hành. Đến cả việc cô bị dị ứng cái gì anh cũng biết mà cô lại không thể nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-nhan-tinh/3675483/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.