Một ba lô nhỏ nhét vội vài bộ quần áo, Phú Hào khoác chiếc áo da quyết định đi luôn trong đêm. 
“Cậu Hào, cậu đi đâu à?” Bác Năm bê tô cháo còn nóng hổi dừng lại ở cửa phòng. 
“Bác Năm, cháu phải đi tìm Đan Nguyên. Bác ở nhà trông nom nhà cửa giúp cháu!” Anh dúi vào tay bác một chiếc thẻ: “Bác cầm lấy, muốn dùng gì thì dùng.” 
Tự nhiên bác Năm thấy lo: “Cậu đi bao lâu?” 
“Khi nào tìm thấy người cần tìm.” 
“Nói vậy…là chưa biết được ngày về?” 
“Bác có thể coi là vậy!” 
Bác Năm sụt sùi nhìn cậu chủ: “Vậy cậu ăn rồi hãy đi!” 
Lòng buồn. Anh cũng chẳng muốn ăn. Nhưng thấy thương bác, anh ăn miếng cho bác vui. 
Tuy nhiên, miếng cháo vừa đưa lên miệng, không hiểu sao bác Năm lại đưa tay chặn lại. 
“Cậu Hào, cháo này là bà chủ mang tới. Mà lúc nãy tôi thấy bà và cái cô gì đó cứ là lạ. Cứ hỏi thăm tôi, cậu ăn chưa?” 
Phú Hào bỏ thìa cháo. Nhìn bác Năm: “Họ đâu?” 
“Hình như còn…đợi ở ngoài xe.” 
Anh cười nhạt. Muốn xem mẹ giở trò gì? Biết đâu anh nghe tin gì từ họ? 
“Bác đem giấu chỗ nào đi. Rồi ra nói với họ, tôi ăn hết rồi nhé!” 
Nhận được tin tốt lành từ bác Năm, hai người phụ nữ khấp khởi mừng thầm. Đợi thêm ít phút chờ thuốc ngấm, cả hai vui vẻ xuống xe vào nhà. 
Tận mắt thấy con trai ngủ say, bà Đỗ nở một nụ cười mừng như ý, đẩy lưng cô con dâu giàu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596703/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.