Phú Hào nói xong cũng chẳng cần đợi mẹ có đồng ý hay không. Anh nắm tay Đan Nguyên đi luôn trước mặt bà.
“Phú Hào, con phản mẹ phải không?”
“Phản hay không là do mẹ tự nghĩ. Con nói rồi, mẹ thương con thì thương luôn cô ấy. Còn nếu mẹ quyết ngăn cách chia rẽ tụi con thì mẹ hãy coi như chưa từng sinh Phú Hào. Hay mẹ có thể xem con đã mất trong tai nạn năm ấy cũng được.”
Anh quay sang Đan Nguyên: “Mình đi thôi em! Em không cần phải chào tạm biệt ai cả.”
Cứ như vậy, anh đưa cô rời khỏi khoảng sân có nhiều tiếng chì chiết, rẻ khinh. Đưa cô về lại thành phố. Về căn nhà nơi cô đặt tay kí bản khế ước làm tình nhân của anh.
“Từ giờ đây là nhà em! Anh đã nhờ luật sư sang quyền sở hữu cho em rồi. Phú Hào anh cũng là người ở ké! Tốt thì em cho ở. Nếu lèm bèm em cứ thẳng tay đuổi cổ!”
Đan Nguyên vốn là một cô gái thông minh. Cô sao không hiểu ý anh trong lời nói đó. Anh là đang mở đường cho cô đuổi người nhà của anh nếu họ dám đến đây gây sự.
Cô ôm lấy anh. Khẽ khàng tựa đầu vào ngực anh: “Phú Hào, có đáng không?”
Anh ôm cô, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc thề: “Ngốc quá! Em là vợ anh! Rất đáng!
Đừng nói là ba mẹ. Nếu phải đánh đổi mọi thứ để có em. Anh cũng sẵn sàng không hối tiếc! Đời anh chỉ cần có em đã đủ!” Sống lại sau lần đó, anh đã xác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596699/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.