Nút thắt được cởi bỏ. Đọng lại trong lòng anh giờ này chỉ còn một chữ thương thật to. Anh lần theo làn tóc hôn lên vành tai, lên má, lên sóng mũi. Bờ môi ấm mang nhớ nhung khắc khoải suốt ba năm dịu dàng lau đi dòng lệ tủi hờn cho người tình.
"Đan Nguyên, anh yêu em! Yêu rất nhiều!"
Đan Nguyên bao ấm ức đè nặng trong lòng bấy lâu đã trút vơi đi, hơi ấm của một đôi môi cũng dần xoa dịu mọi vết đau âm ỉ. Gặp lại hương vị cũ đầy lưu luyến, cô lại gọi tên một người: "Phú Hào? Là anh đó à?"
"Là anh! Anh đã về bên em. Từ giờ ai làm tổn thương em cứ nói thẳng với anh, bất kể người đó là ai, anh thay em đòi lại công bằng!"
"Phú Hào!"
"Đan Nguyên!"
"Em mãi yêu anh!"
"Anh cũng vậy, chỉ yêu mỗi em thôi!"
Con tim vỡ òa vì tìm được chân ái. Họ lần tìm lại những cung bậc cảm xúc lỡ bỏ rơi suốt ba năm. Và trao cho nhau tất cả những gì vốn thuộc về nhau không hề đắn đo e dè nữa. Một màn động phòng hoa chúc tự nhiên nằm ngoài điều khoản của bản khế ước khiến cả hai thỏa mãn và xích lại gần nhau hơn.
"Bà xã, anh bế em đi tắm nha!" Anh vừa hỏi vừa tranh thủ hôn thêm vài cái, rồi ôm con mèo lười đi tắm.
Phú Hào của cô là vậy. Luôn chăm sóc người yêu từ đầu tới chân. Thêm lần thứ hai gần gũi, Đan Nguyên khó mà tin: người đàn ông đang nhẹ nhàng kì cọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596694/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.