Trước khi quay lưng bỏ đi, Đan Nguyên liếc xéo và ném vào mặt ông chủ thêm câu nói: "Đồ giàu hách dịch!"
Hách dịch?
"Dám chửi cả ông chủ cơ đấy!" Bắt gặp đôi má đỏ bừng vì tức giận của cô, anh tự nhiên thấy thương. Bao ấm ức trong lòng chợt tiêu tan. Nên thay vì quát nạt, anh chạy theo cầm lấy tay cô, cười trừ: "Không nhắc Phú Hào nữa! Chỉ nói chuyện liên quan em và tôi thôi!"
"..." Đan Nguyên ngó lơ, trong bụng chửi tám đời đạo đức giả nhà ông chủ.
Anh trưng ra bộ mặt ông chủ dễ thương: "Mời người hầu vào nhà tắm rửa rồi ăn cơm!"
Giọng nói trầm ấm hiền hòa, đôi mắt mênh mông chứa đầy bóng hình cô. Trong một khoảnh khắc, Đan Nguyên nhầm tưởng người đàn ông trước mặt là Phú Hào. Bởi chỉ có Phú Hào mới dịu dàng và yêu chiều cô như vậy.
Nhưng anh nay đã quá xa rồi!
Đan Nguyên nhắm mắt hồi tưởng lại một gương mặt đã khắc sâu trong tiềm thức. Sau đó lắc đầu vài cái, mở to đôi mắt nhìn kĩ lại hình ảnh thực. Cuối cùng cũng nhận ra, người ở trước mặt mình xa lạ biết bao nhiêu.
"Tôi biết tôi rất đẹp trai. Nên em không cần trưng bộ mặt ngỡ ngàng vậy đâu!" Nói xong, anh nắm tay cô dẫn luôn vào nhà, chỉ tay vào chiếc vali anh mang theo: "Quần áo em ở trong đó, tắm rửa rồi dùng bữa!"
Đan Nguyên đứng ngốc, hết nhìn anh rồi nhìn vali. Có mấy lần cô hả miệng định hỏi: Sao anh biết tôi mặc size nào mà tự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596685/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.