Dật dờ sau mấy giờ bay và ngồi taxi, Đan Nguyên dừng chân một miền quê. Ngay từ lúc đứng trước cổng một ngôi nhà, cảnh vật nơi đây cùng mùi sung chín đã khuấy động trái tim cô.
"Sao? Lâu lắm trở về thăm chốn cũ nên ngớ ra à?"
Đan Nguyên quay ngoắc lại nhìn sững vào mặt ông chủ miệng mồm chanh chua như mấy bà tám bán bún mắm đầu con hẻm đường vào nhà cô.
"Sao anh biết tôi lâu lắm mới trở lại?"
Đối diện với đôi mắt thăm dò của cô, ông chủ chỉ khẽ nhếch bên mép, hai tay nhét túi quần, điệu bộ thèm ăn đạp.
"Trông cái mặt nghệch ra của cô, thằng đần cũng biết!"
Được lắm ông chủ! Làm người không muốn, muốn làm cáo. Anh tốt nhất là đừng để lòi ra cái đuôi. Tôi mà tóm được anh là người thân của Phú Hào thì đừng trách tôi lấy chiếc thẻ cào rách bản mặt nhà giàu quen thói hách dịch.
Hai người xa lạ thuộc hai tầng lớp khác nhau, lại bất đồng nhân sinh quan nên chẳng thể nói chuyện thêm câu thứ hai. Bỏ đi cho lành. Đôi tai đỡ chói, cổ khỏi khô nước bọt.
"Nè! Cô đi đâu đó!" Ông chủ còn chưa đi, người hầu đã qua mặt. Anh kéo chiếc vali, vội sải bước chân dài cho kịp bóng lưng thẳng tắp, kiêu ngạo kia. Khi sánh bước bằng cô, anh trưng ra bộ mặt ông chủ, nhắc: "Đây là đất của tôi. Từ giờ ra đường tay cô luôn khoát tay tôi để tránh lời gièm pha, dị nghị!" Anh muốn sau bao năm trở lại, trong mắt người quen,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mot-cuoc-tinh/3596683/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.