Nửa đêm thân ảnh một nữ nhân gầy gò yếu đuối bước đi trên hành lang. Hai mắt Dương Uyển Chi nhắm nghiền chỉ có chân là bước đi trong vô thức. 
Phía trước cô là một cái hình nộm màu đen nhỏ bằng bàn tay, nó chính là thứ dẫn đường cho cô. 
Hình nộm đi tới một gian phòng sáng đèn sau đó tự bốc cháy rồi biến mất như chưa từng tồn tại. 
Lúc này, Dương Uyển Chi cũng bị tiếng la hét chống cự làm cho tỉnh giấc. 
Phát hiện ra mình đang đứng ở trước cửa phòng của Dương lão gia cô mới giật mình. Là bị mộng du hay là bị dẫn đường, cô cũng không biết nữa. 
"Dương lão gia tôi cầu xin ông... Đừng... Đừng tôi có chồng rồi... Dương lão gia..." 
Cô nghe thấy tiếng nam nữ phát ra từ phòng của cha mình, nhấc chân từng bước đến gần hơn để nghe ngóng tình hình. 
Qua khe hở nhỏ của cửa phòng, cô nhìn thấy Dương lão gia đang cưỡng ép một người phụ nữ. Bà ấy đã cố chống cự nhưng ông vẫn một mực ép buộc. 
"Sinh cho ta đứa con gái, ta sẽ cho cô giàu sang phú quý cả đời..." 
...Rầm... 
Dương Uyển Chi đá tung cánh cửa, bằng tất cả sức lực của mình. 
Dương lão gia ngạc nhiên khi nhìn thấy cô. 
Còn người phụ nữ nọ nhân cơ hội này lập tức đẩy Dương lão gia ra rồi chạy về phía cô. Bà ấy thút thít, oan ức nói:"Dương tiểu thư cứu tôi với. Tôi... Tôi đã có chồng rồi." 
"Bà đi đi." 
Đợi bà ấy đi khỏi... 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mau-chong-quy/2709871/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.