La Mục Khải lần đầu mở mắt sau một trăm năm, hắn đã ngủ hơn một trăm năm rồi kể từ ngày hôm ấy.
Khi tỉnh dậy thứ đầu tiên xuất hiện trong đại não của hắn là tiếng gọi của Dương Uyển Chi.
Hắn nhớ rất rõ cô đã gọi hắn đến để cứu cô, nhưng hắn khụy rồi, không đủ sức nữa.
La Mục Khải xuống giường, hắn mở cửa phòng. Người đầu tiên hắn nhìn thấy là Bất Âm, có vẻ như cô luôn luôn đứng ở chỗ này đợi hắn.
"Mừng ngài trở lại, Quỷ Vương đại nhân." Bất Âm quỳ xuống hành lễ với hắn.
La Mục Khải nhìn xung quanh một lượt, Địa Phủ của hắn, vẫn vậy.
"Dương gia thế nào?" Hắn hỏi.
Bất Âm nghe thấy trên gương mặt liền biến sắc, nhưng cũng không dám biểu hiện quá rõ ra bên ngoài. Cô đứng dậy, cuối đầu nói:"Đã qua một trăm năm, người trong Dương gia đã chết hết rồi ạ."
"Cô ấy?"
"Nguyệt Lão cũng vì phần tâm tư này của ngài mà hao tổn không ít tâm sức. Thay ngài cưới Dương Uyển Chi vào cửa rồi."
Nghe Bất Âm nói xong, sắc mặt của La Mục Khải thoáng chốc hiện lên tia vui mừng. Hắn không trả lời cô mà trực tiếp đi xuống nhà tìm người phụ nữ ấy.
La Mục Khải gấp đến mức không hề chú ý hình tượng của bản thân mình, cho tới khi gặp được Nguyệt Lão và một cô gái xa lạ.
"Ôi Quỷ Vương ta chờ cậu suốt."
Ánh mắt của La Mục Khải rơi trên người của nữ quỷ Hiểu Huyên, bỗng chốc đôi mắt màu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-mau-chong-quy/2708836/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.